Rể Quý Rể Hiền

Chương 3340



Chương 3340

Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng giật giật. Anh vừa đinh nói chuyện đã bị ông Trần thẳng thừng cắt lời.

“Đừng nói gì với tôi cả. Những cấp dưới một lòng trung thành của cậu và khối liên minh Bảo Cao kia.”

“Tôi muốn hỏi cậu một chút. Nếu như tôi thật sự tử hình cậu, vậy thì bọn họ có thể làm được gì? Có thể vì cậu mà tới náo loạn quân đội sao?”

“Cho dù bọn họ có bằng lòng làm như vậy nhưng cậu cũng đã chết rồi. Cậu phải hiểu một điều rằng, ở một mức độ nhất định nào đó, cấp trên có thể dễ dàng bỏ qua.”

“Nhưng nếu vượt qua giới hạn này thì bất kể là ai cũng phải thẳng tay đàn áp.”

“Huống hồ, nhất định là anh cũng không muốn nhìn thấy những cấp dưới trung thành của cậu rơi vào kết cục không tốt như thế chứ?”

Những lời này của ông Trần dường như trực tiếp đánh thẳng vào sâu trong tim của Cao Phong.

Cho nên, Cao Phong lại rơi vào trầm mặc.

“Chuyện này, chỉ có cậu mới có thể làm, cũng chỉ có cậu là có thể đi làm nó.”

“Bây giờ, ở trước mặt cậu cũng chỉ có hai sự lựa chọn như vậy thôi.”

“Bên trái là tính án xử phạt, hình phạt tử hình đang chờ cậu.”

“Bên phải là nắm trong tay quyền lực, có quân hàm, hoàn thành nhiệm vụ để lấy công chuộc tội.”

Sau khi ông Trần nói xong lời nói này cũng không cho Cao Phong có thời gian suy nghĩ, câu nào câu nấy đều mang ý thúc giục.

Cao Phong hơi cúi đầu, hai tay đan vào nhau. Trong lòng, suy nghĩ rất rối ren.

Đi hay không đi?

Không đi, Cao Phong chỉ còn một con đường chết.

Ông Trần nói không sai, thật sự là anh không thể để cho đám người Long Chí Minh đối đầu với phía trên được.

Nhưng nếu đi thì lại trái với dự tính ban đầu của anh.

Từ đầu đến cuối, anh chỉ muốn có một cuộc sống yên bình.

Đi tới bước đường này, cố gắng làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì muốn mình và Kim Tuyết Mai có một tương lai tốt đẹp hơn.

Nhưng bây giờ, nếu như anh đồng ý với ông Trần thì phải vứt bỏ hết tất cả mọi thứ đang có trong tay, rời bỏ Kim Tuyết Mai, đi đến biên giới chinh chiến.

Cao Phong suy tính hồi lâu rồi lại ngẩng đầu lên lần nữa.

“Ông Trần, ra sức vì tổ quốc đúng là chuyện mà bất kỳ người đàn ông, con trai nhiệt huyết nào cũng nên làm.”

“Nếu như tôi chỉ có một mình, chắc chắn tôi sẽ không hề do dự. Nhưng bây giờ, thật sự là tôi có quá nhiều sự ràng buộc bên người.”

Cuối cùng, Cao Phong vẫn từ chối.

Nhưng mà lúc này, ông Trần cũng không nóng vội.

“Qủa thật là cậu có quá nhiều sự ràng buộc nên không muốn đi.”

“Nhưng có phải là cậu đã lãng quên mất một sự ràng buộc khác rồi không?”

“Cậu gây ra nhiều chuyện như vậy, là ai đã giúp cậu đè xuống?”

“Cậu dẫn người vào Thủ đô, là ai dọn đường cho cậu?”

“Thủ đô có nhiều dòng họ nguyện giúp đỡ cho cậu như vậy, vậy mà cậu lại không thể cân nhắc lại vì bọn họ hay sao?”

Nghe ông Trần nói tới đây, trong lòng Cao Phong lại bị chấn động.

Một lời thôi cũng đủ để thức tỉnh kẻ đang trong cơn mê.

“Nếu như cậu không chịu đi, chỉ có một mình cậu chịu trừng phạt thôi à?”

“Những người đã từng giúp đỡ, bao che cho cậu cũng phải bị liên quan.”

“Tôi cũng nói cho cậu biết, những cấp dưới của ông nội cậu năm đó, bây giờ đã bị bắt rồi. Lúc nào cũng có thể đưa ra Tòa án quân đội để xét xử.”

“Cậu đã từng suy nghĩ cho bọn họ chưa?” Mắt ông Trần híp lại, hờ hững nhìn Cao Phong.

Những lời này của ông Trần giống như là cọng rơm cuối cùng đè bẹp con lạc đà.

Cao Phong lại không tìm được bất kỳ lý do nào để từ chối.

Nếu như anh không đồng ý, tính mạng của những người đã từng giúp anh, e là khó tránh khỏi.

Nhưng anh có thể ích ký, không thèm ngó ngàng gì đến bọ họ, chỉ lo cho sự yên ổn, hưởng thụ cuộc sống yên bình của riêng mình được hay sao?

“Nếu như cậu không đồng ý, tính mạng của bọn họ khó mà tránh khỏi.”