Rể Quý Rể Hiền

Chương 3341



Chương 3341

“Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ ra tay bảo vệ bọn họ. Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi.”

Ánh mắt Ông Trần nhìn thẳng vào Cao Phong, lạnh nhạt nói.

“Phù.”

Cao Phong thở dài. Cuối cùng thì phòng tuyến kiên cố nhất trong lòng cũng bị giao động.

Ngay sau đó, phòng tuyến trong lòng kia bắt đầu để lộ ra những kẻ hở, không ngừng sụp đổ.

Kẻ hở ngày càng nhiều, nối thành một đường sắp sụp đổ.

Ông Trần cũng chậm rãi bước đến, từ phía sau bàn làm việc, đi tới phía trước anh.

“Cao Phong.”

Ông Trần đi tới trước mặt Cao Phong, nhẹ giọng nói: “Hai mươi tuổi tôi đã nhập ngũ. Ở trong quân đội gần bảy mươi năm, tận mắt chứng kiến những vinh nhục hưng suy của Việt Nam.”

“Tôi đã gặp quá nhiều chuyện. Từ khi vẫn còn là một kẻ yếu đến khi leo được đến tầm trung, bây giờ cũng đến gần với đỉnh cao rồi.”

“Kẻ yếu thì sẽ bị chèn ép. Từ trước đến nay, chúng ta đều hiểu đạo lý này.”

“Cho nên, mỗi người chúng ta đều vì muốn trở thành kẻ mạnh mà bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy.”

“Tôi không nói mình vĩ đại biết bao nhiêu nhưng tôi dám nói, nếu như không có những người này trả giá cho chúng ta thì tôi và cả các cậu đều không thể có một cuộc sống bình yên như thế này đâu.”

“Bây giờ, Việt Nam gặp phải vấn đề khó khăn, cậu chỉ có thể tự mình đi giải quyết thôi.”

“Sự tồn vong của đất nước nằm trên vai của người đàn ông.”

“Coi như là lão già này cầu xin cậu đi.”

Ông Trần chậm rãi nói xong, sau đó cúi người trước Cao Phong.

“Ông Trần!” Lâm Thừa Khải đột nhiên kêu lên một tiếng, lúc này vội bước lên trước.

Ngay lập tức, Cao Phong đưa ta ra, vội đỡ ông Trần lên, không thể nhận cái cúi đầu này của ông Trần được.

“Cao Phong, thật ra thì tôi làm những chuyện này cũng chẳng có ích lợi gì với tôi cả? Thật sự là không có ích lợi gì.”

“Tôi đã gần chín mươi tuổi, trên người cũng mang nhiều mầm bệnh, cũng đã bước một chân vào quan tài rồi.”

“Không biết bao giờ sẽ bước nốt chân còn lại nữa. Lúc ấy, cũng chính là lúc tôi vào hòm rồi.”

“Nhưng tôi muốn trước khi chết, có thể nhìn thấy Việt Nam tiêu diệt hết thù trong giặc ngoài. Như vậy, tôi mới có thể yên tâm ra đi.”

Những lời này của ông Trần là xuất phát từ tận đáy lòng, khiến cho Cao Phong lộ ra vẻ xúc động. Trong lòng anh vô cùng cảm thán.

Quả thật, ở cái tuổi này của ông Trần, vốn phải nhàn rỗi an hưởng tuổi già, được con cháu chăm sóc.

Nhưng mà ông ấy vẫn không yến lòng, còn muốn được cống hiến những điều cuối cùng cho mảnh đất này.

Cao Phong, sao có thể từ chối được chứ?

Sự tồn vong của đất nước nằm trên vai những người đàn ông.

Mười ba chữ này lại khiến cho nội tâm Cao Phong vô cùng xúc động.

“Coi như là lão già này cầu xin cậu, có được không?”

Ánh mắt ông Trần nhìn Cao Phong đầy chân thành.

Lúc này, trên người ông Trần không còn chút khí thế nào. Trong ánh mắt cũng không chứ một chút ác liệt nào.

Nhìn giống như là một lão già vô cùng bình thường như bao người khác.

Về công về tư, Cao Phong đều khó nói ra lời từ chối.

“Cao Phong, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

Lâm Thừa Khải hừ lạnh lần nữa, càng nhìn Cao Phong với vẻ khó chịu.

Thống đốc quân đội, ông Trần, đã dùng giọng khẩn cầu với anh rồi, anh còn do dự cái gì nữa?

“Thời xưa, bắt trai tráng đi nhập ngũ không quan tâm cậu có bằng lòng hay không, trực tiếp ép cậu nhập ngũ.”

“Bây giờ đã nể mặt cậu thế này rồi, cậu cũng nên biết tiến biết lùi mới phải.” Lâm Thừa Khải nói thêm một câu.

Cao Phong khẽ cau mày, nhìn Lâm Thừa Khải một cái. Đáy mắt anh thoáng qua một tia lạnh lùng.

“Ông Trần, ngài cứ ngồi xuống trước đi.”

“Liên quan đến chuyện mà ngài nói, tôi nhất định sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.”