Rể Quý Rể Hiền

Chương 3342



Chương 3342

“Dĩ nhiên là ngài cũng phải cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ chứ? Quả thật là tôi có quá nhiều chuyện vẫn chưa giải quyết xong.”

Cao Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, giọng nói đầy nghiêm túc.

Nghe Cao Phong nói như vậy, ngay lập tức, trên mặt ông Trần xuất hiện một nét cười. Làn da khô cằn giống như vỏ cây khô kia lập tức trẻ ra không ít.

Với sự điều tra của ông ta về Cao Phong thì anh là một cười cực kỳ trọng tình nghĩa.

Chuyện đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.

Cho nên Cao Phong đã nói sẽ cân nhắc ký lưỡng thì có nghĩa là chuyện này đã thành công quá phân nửa rồi.

“Nếu như ông Trần không sợ tôi nuốt lời, vậy thì cho tôi vài ngày để suy nghĩ.”

“Tôi xử lý xong xuôi những chuyện cần làm, sắp xếp ổn thỏa cho vợ tôi. Tôi sẽ tới hỏi thăm ngài rồi bàn chuyện này tiếp.”

Cao Phong đỡ ông Trần ngồi lại ghế, giọng bình tĩnh nói.

“Được, được.”

“Tôi cho cậu thêm thời gian để xử lý chuyện của mình.”

“Cậu yên tâm. Nếu như cậu xuất chinh, lão già này sẽ dùng tính mạng của mình để đảm bảo cho sự an toàn của người nhà cậu, không có ai dám động đến cô ấy dù là một cọng tóc.”

“Đây chính là lời cam kết của một Thống đốc.”

Ông Trần đưa tay vỗ vào bả vai Cao Phong, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

“Tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của người nhà cậu. Sau đó ở đây, chờ cậu ra trận trở về.”

Cao Phong thấy nghe vậy, thầm than nhẹ một tiếng nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Cậu có gì cần giúp đỡ có thể nói với tôi.”

“Từ nay về sau, tôi sẽ làm chỗ dựa cho cậu, thế nào?” Bây giờ, ông Trần thật sự vô cùng vui vẻ.

“Hừ!” Lâm Thừa Khải lại hừ lạnh.

Cho dù ông Trần vô cùng coi trọng Cao Phong nhưng anh ta vẫn hết sức khinh thường.

Cao Phong liếc Lâm Thừa Khải một cái, chắp tay nói: “Ông Trần, bây giờ, đúng là có một việc tôi cần ngài ra tay giúp đỡ.”

“Cậu cứ việc nói.” Ông Trần vung tay lên.

Cao Phong hắng giọng, nói: “Hôm nay, Lâm Thừa Khải làm cáo mượn oai hùm của Thống đốc.”

“Nói chuyện làm việc đều làm mất hết mặt mũi của ngài.”

“Không chỉ vậy, anh ta còn tiên tay ném quân hàm tướng ba sao của Trung tướng Long xuống đất, bắt ông ấy khom người nhặt.”

“Tôi muốn hỏi một chút, cách làm này của Lâm Thừa Khải là do ngài giao phó hay sao?”

Vài ba lời Cao Phong giống như một bản cáo trạng, tố cáo Lâm Thừa Khải một cách rất rõ ràng.

Sau đó lập tức thấy sắc mặt Lâm Thừa Khải từ đỏ chuyển thành trắng, từ trắng thành xanh rồi lại từ xanh về đỏ.

Cho đến cuối cùng, mặt Lâm Thừa Khải đã đỏ gay gắt, giống như bị tím bầm vậy.

“Anh, anh.”

Lâm Thừa Khải tức giận đến nỗi cả người phát run.

Không bao giờ anh ta ngờ được rằng, ông Trần tìm Cao Phong đàm phán, mục đích cuối cùng là để ném ra một sợi dây cứu trợ, muốn Cao Phong lập công chuộc tội.

Không bao giờ anh ta ngờ được rằng, Cao Phong nói tố cáo là tố cáo, không hề lưu tình.

Ông Trần nghe thấy vậy, cũng là lạnh lùng nhìn Lâm Thừa Khải một cái.

Thật ra thì Lâm Thừa Khải này cũng chẳng có tài cán gì.

Nhắc tới thì cũng có bối cảnh gia đình tương đối giống nhà họ Đặng.

Năm đó cha của Lâm Thừa Khải có rất nhiều cống hiến, sau đó chết trên chiến trường, để lại đời sau là Lâm Thừa Khải.

Ông Trần thương hại anh ta nên đành đưa anh ta đến bên cạnh mình.

Những năm gần đây, Lâm Thừa Khải cũng coi như là tận tâm tận lực với ông Trần, không một chút oán hận.

Cho nên, mặc dù ông Trần biết tính cách Lâm Thừa Khải cao ngạo nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.

Nhưng ông ta không thể ngờ được rằng, hôm nay, Lâm Thừa Khải lại ngông cuồng đến mức độ này.

Thậm chí còn dám tiện tay vứt quân hàm ba sao cao quý xuống đất?

“Có chuyện này không?” Ông Trần nhẹ giọng đặt câu hỏi.