Rể Quý Rể Hiền

Chương 3363



Chương 3363

“Từ trên xuống dưới nhà họ Cao, hai người có thể không nghe một ai, thế nhưng lời của cậu chủ, các người nhất định phải nghe, hơn nữa còn phải coi như lời của vua, đi thực hiện.”

Lâm Vạn Quân từ từ ngồi thẳng dậy, tỏa ra một khí thế bức người.

Hai người trung niên đứng dậy, sắc mặt cứng rắn, gật đầu đồng ý.

“Ông Quân, chúng tôi nhất định sẽ trung thành và tận tâm với cậu chủ, tuyệt đối không hai lòng!”

“Nếu như làm trái với lời thề, nhất định sẽ bị sét đánh, không được chết yên ổn.”

Hai người khom lưng đối mặt với Lâm Vạn Quân, cùng nhau thề.

Lâm Vạn Quân khẽ gật đầu, khoát tay ý nói hai người ngồi xuống.

“Khụ, khụ khụ…”

Lâm Vạn Quân vừa muốn gì đó, ông ta lại vội vàng cầm lấy khăn tay, ho sặc sụa.

Sau đó không thèm nhìn mà vứt khăn tay vào thùng rác bên cạnh chân.

Trước đây ông ta đã nói với ông cụ Cao, trước khi rời khỏi đây nhất định sẽ đào tạo Cao Phong thành người có ích.

Bây giờ, ông ta đang làm chuyện đó, thế nhưng vẫn chưa đủ.

Chỉ khi là hình tam giác mới có thể ổn định.

Ba người cân bằng lẫn nhau mới tránh được loạn lạc.

Cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, ở nhà họ Diệp, thủ đô.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai, đám người Long Tuấn Hạo mới sáng sớm đã đến đây.

Hôm nay bọn họ sẽ cùng về thành phố Hà Nội, chuyện này không thể chậm trễ.

Kim Tuyết Mai đi tạm biệt những người đã chăm sóc cô, Cao Phong nhân cơ hội này ngồi lại với Diệp Thiên Long.

Nói thế nào đi chăng nữa, hai người cũng có quan hệ bố vợ con rể, những chuyện cần nói thì vẫn phải nói.

“Cao Phong, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Con và ông Trần đã nói những gì rồi?”

“Cha biết có những chuyện phải giữ bí mật, nếu như không tiện nói thì thôi vậy.”

Diệp Thiên Long đắn đo một hồi, vẫn không nhịn được sự tò mò của mình.

Rõ ràng Cao Phong đã ở thế nhất định phải chết, sao lại có thể toàn vẹn quay trở về, được ông Trần thả ra?

Có điều, nếu thật sự không thể nói, Diệp Thiên Long cũng không miễn cưỡng.

Một người có quân lệnh ba sao như ông ta càng phải biết quy tắc trong quân đội.

Có những chuyện, cũng không phải là chuyện gì quá xa vời, thế những không được lộ nửa lời.

Nếu không, tội làm lộ cơ mật phải bị chém đầu.

“Không có gì, thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, không có gì mà không nói được.”

Cao Phong cười, sau đó kể lại một lượt cho Diệp Thiên Long.

Diệp Thiên Long nghe vậy thì sững sờ, rơi vào im lặng.

Ngón tay Diệp Thiên Long cong lại, vừa gõ lên mặt bàn, vừa chau mày suy nghĩ gì đó.

“Thế mà cho con đi biên giới sao?”

Diệp Thiên Long chau mày tự hỏi một câu, sau đó nói: “Tuyết Mai đã biết chuyện này chưa? Con nói với nó chưa?”

Cao Phong khẽ lắc đầu, nói: “Tạm thời vẫn chưa thể nói với cô ấy rõ ràng tình hình, có điều con đã nhắc nhở, có lẽ con phải rời xa cô ấy một thời gian.”

“Thế nó nói gì?” Diệp Thiên Long hỏi một câu, sau đó lại khoát tay.

“Thôi vậy, con không cần phải nói với cha những thứ này đâu, đó là chuyện vợ chồng của hai người, cha không nên nhúng tay vào quá nhiều.”

“Có điều, nghe con nói như vậy là con đã quyết định đồng ý với yêu cầu của ông Trần rồi sao?” Ánh mắt Diệp Thiên Long sâu xa.

Dường như chuyện này là một việc vô cùng khó khăn.

Cao Phong thở nhẹ một hơi, nói: “Cha, con còn lựa chọn nào khác sao?”

“Con…”

Một câu này của Cao Phong làm Diệp Thiên Long á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, bây giờ Cao Phong còn lựa chọn nào khác sao?