Rể Quý Rể Hiền

Chương 3364



Chương 3364

Không có người chống lưng, lại phạm phải tội tày trời.

Ngoài việc lấy công chuộc tội, không còn cách nào khác.

“Thật ra, cha nghĩ ông Trần làm như vậy xem như là đã cho con một cơ hội rồi.”

Diệp Thiên Long nghĩ một lúc, nói ra lời từ trong lòng mình.

Ông Trần hoàn toàn có thể giết chết Cao Phong, không cần phải phiền phức như vậy.

Thế nhưng ông ta nguyện ý cho anh một cơ hội, trong lòng Diệp Thiên Long cũng có một vài suy đoán.

“Có lẽ ông Trần xem trọng năng lực của con.”

“Đương nhiên, dư luận do thuộc hạ của con liên kết lại tạo ra cũng có tác dụng rất lớn.”

“Bao gồm cả một trăm năm mươi nghìn binh sĩ ở Tam Giác Vàng của con cũng làm ông Trần xem trọng.”

Diệp Thiên Long phân tích như vậy, càng cảm thấy ông Trần ngồi ở vị trí cao quả nhiên không phải là do vận may!

Tầm nhìn của ông Trần rất rộng lớn, thật sự làm cho Diệp Thiên Long vô cùng kính phục.

“Cha nghĩ thật kỹ, thấy ở đất nước lớn thế này, ngoài con ra, không còn ai phù hợp làm chuyện này hơn nữa.”

“Người có quyền lực thì không thể ra tay! Người ra tay được thì lại không có quyền lực.”

“Mà trong tay con có tiền, có binh, hoàn toàn không cần điều động bất kỳ người nào ở trong quân đội đã có thể hoàn thành công việc này.”

Diệp Thiên Long càng nói, càng cảm thấy hợp lý.

Mấy chục triệu người trong một đất nước rộng lớn, chỉ có duy nhất Cao Phong có thể làm chuyện này.

Không xét đến những chuyện khác, trong lòng Diệp Thiên Long cảm thấy rất tự hào.

“Thật ra, con không muốn đi, thế nhưng bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao thôi.”

Cao Phong lắc đầu cười khổ, cầm chén trà lên uống một ngụm.

Mà một câu này của Cao Phong làm Diệp Thiên Long nghĩ đến điều gì đó.

“Chờ đã… Con thấy…”

“Con đừng nói, để cha nghĩ kỹ chuyện này đã.”

Diệp Thiên Long giơ một tay lên, không cho Cao Phong nói chuyện, tay còn lại từ từ ấn lên thái dương của mình.

Một lúc sau, Diệp Thiên Long vỗ chân, giống như đã nghĩ ra một chuyện gì rất quan trọng.

“Cao Phong, chuyện này cha cảm thấy thật sự con không thể trốn được.”

Diệp Thiên Long trợn mắt, nhìn Cao Phong.

“Có ý gì vậy?”

Cao Phong nghe vậy thì ngây ra, không hiểu ý của Diệp Thiên Long.

Diệp Thiên Long trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Lẽ nào con không cảm thấy ở đất nước này, nói trắng ra…”

“Có phải tự cao quá rồi không?”

“Cha không nói tính cách của con mà là những chuyện con làm.”

“Đánh Hưng Thịnh, làm nhiều dòng họ đổ máu, thu phục thị trấn Biển Đông ở Thành phố Đà Nẵng…”

“Tuy rằng cả quá trình có chút khó khăn, thế nhưng khi con thu phục những thành phố ấy rồi, thậm chí còn xây dựng được khối tập đoàn Phong Hạo ở nước ngoài, thế mà không có ai ngăn con sao?”

“Lẽ nào những người của ông Trần thật sự mù rồi sao?”

Diệp Thiên Long càng nói càng kinh ngạc, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.

Chính là suy đoán trong lòng Diệp Thiên Long làm cho ông ta không có cách nào bình tĩnh được.

Cao Phong hoài nghi, thế nhưng nghe thấy Diệp Thiên Long nói như vậy, đôi mắt của anh từ từ trợn lớn.

“Cha, cha đang nói…”

“Những chuyện con làm bên trên đều biết.”

“Nhưng không hiểu vì sao lại không ngăn cản con?”

Sau khi Cao Phong nói những lời này, nhịp tim của anh cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nếu như suy đoán của Diệp Thiên Long là đúng.

Vậy thì tại sao bọn họ lại làm như vậy?

“Đây chỉ là suy đoán của mình cha thôi, thế nhưng cha cảm thấy rất có khả năng.”

Diệp Thiên Long nhấn vào thái dương của mình, trong lòng không ngừng tính toán.

Cao Phong nhíu mày nói: “Lẽ nào không phải cấp dưới của ông đã âm thầm giúp con sao?”