Rể Quý Rể Hiền

Chương 3389



Chương 3389

Cao Phong lạnh giọng hừ một tiếng, nới lỏng cổ áo, hỏi.

“Tôi cũng không biết. Nhưng tôi đoán có lẽ cậu ta đã đến ngồi một lát ở nơi mà trước đây từng ở với Cao Mỹ Lệ. Thằng nhóc này đa sầu đa cảm, là người trọng tình cảm, còn cả cái tính nhớ người cũ.” Long Tuấn Hạo nghĩ một lát rồi nói.

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Cao Phong có phần buồn bực cúp điện thoại.

Từ lúc trở về Thành phố Hà Nội đến giờ, thằng nhóc Liễu Tông Trạch liền biến mất dạng, không nhìn thấy người.

Cao Phong có thể hiểu được tâm trạng của Liễu Tông Trạch, hoài niệm những chuyện trong quá khứ.

Chuyện thế này, Cao Phong cũng đã từng làm.

Trước đây, lúc giữa anh và Kim Tuyết Mai vẫn còn hiểu lầm nhau sâu sắc, Cao Phong cũng thường xuyên một mình đến quán mỳ mà bọn họ từng ở lại, ăn một bát mỳ ở đó.

“Thằng nhóc này, một mình đau lòng thì có tác dụng gì chứ? Cậu đến tìm tôi thì không phải không cần đau lòng nữa rồi sao?”

Cao Phong tự lẩm bẩm nói chuyện vài câu, sau đó cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.

Chín giờ tối, Cao Phong lái xe trở về biệt thự ở núi Bồng Thiên.

Dường như anh đã tìm hơn nửa cái Thành phố Hà Nội này nhưng cũng không tìm thấy tung tích của Liễu Tông Trạch.

Hỏi người khác thì người khác cũng nói là không gặp.

Chuyện này khiến trong lòng Cao Phong bực bội vô cùng, hơn nữa là cảm giác không có chỗ để dùng sức.

“Bỏ đi, trước tiên không lo nữa.”

Cao Phong ngòi vào trong xe, châm hai điếu thuốc, sau đó liền đi lên ngôi biệt ở nơi cao nhất.

Trong căn biệt thự, mọi người đã tự mình trở về phòng nghỉ ngơi. Mà Kim Tuyết Mai lại đang ngồi ở đầu giường. Cô đang xem video về giáo dục tiền sản trên TV, hai mắt đang xem rất chăm chú.

“Anh về rồi à?”

Khi nhìn thấy Cao Phong trở về, Kim Tuyết Mai nở nụ cười ngọt ngào.

“Anh vốn định là sẽ không về muộn như vậy. Mà quan trọng là thằng nhóc Tông Trạch này, không biết cậu ta đã chạy đi đâu rồi. Anh đã tìm hơn hai tiếng mà cũng không tìm thấy người.”

Cao Phong có phần bất lực đặt chìa khóa xe xuống, lắc lắc đầu nói.

“Có lẽ là cậu ấy nhớ tới Cao Mỹ Lệ?”

Kim Tuyết Mai đầu tiên là sững người, sau đó nhẹ thời dài một tiếng, nói.

Chuyện giữa Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ, cô cũng đã nhiều lần nghe Cao Phong nhắc tới.

Cho nên, trong lòng cô cũng vô cùng cảm khái.

“Có lẽ là vậy. Anh cũng đã nói với cậu ta rồi, về Thành phố Hà Nội, anh có chuyện muốn nói với cậu ta. Nhưng cậu ta lại không chịu đi gặp anh. Thế này không phải là một mực muốn tự mình gặm nhấm nỗi buồn sao? Bỏ đi, để cậu ta buồn bã một ngày đi.”

Cao Phong lắc lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Kim Tuyết Mai.

“Được rồi, anh đừng suy nghĩ nữa. Trước đây, mấy người như Tông Trạch đi theo anh vẫn luôn có bận việc luôn chân luôn tay. HIện giờ không dễ dàng mới được thả lỏng hai ngày, anh để bọn họ đi làm chuyện mà bản thân muốn làm cũng tốt mà.”

Kim Tuyết Mai điểu chỉnh nhỏ lại âm lượng của TV, nắm lấy cánh tay của Cao Phong, cô nói.

“Cũng phải. Căng thẳng lâu như vậy rồi, cũng nên thả lỏng một chút thôi.” Cao Phong gật gật đầu.

Kim Tuyết Mai chuyển động qua lại đôi mắt xinh đẹp, đột nhiên nói: “Cao Phong, em đói rồi.”

“Em muốn ăn gì? Anh đi nấu cho em.”

Cao Phong không nói thêm câu thứ hai, lập tức đứng thẳng người dậy.

“Em muốn ăn mỳ.”

Kim Tuyết Mai bắt lấy cánh tay của Cao Phong, nói bằng giọng rất nghiêm túc.

“Được, mỳ trứng hay là gì? Thể loại nào anh cũng biết.”

Cao Phong đột nhiên nở nụ cười, ngay lập tức bắt đầu xắn tay áo.

“Em muốn đến chỗ chú Lý ăn mỳ.” Kim Tuyết Mai ngẩng khuôn mặt nhỏ, bướng bỉnh nói.

Cao Phong hơi sững người, sau đó vội vàng nhìn thời gian.

“Chuyện này…”

Cao Phong hơi do dự một lúc, vẫn là nó: “Dược, vậy chúng ta qua đó ăn mỳ.”

Kim Tuyết Mai đang trong thời kỳ mang thai, khẩu vị không được tốt lắm. Hiếm khi cô lại thèm ăn thứ gì đó. Đương nhiên là Cao Phong sẽ không từ chối.