Rể Quý Rể Hiền

Chương 3390



Chương 3390

“He he. Tốt quá. Chúng ta mau đi thôi.”

Kim Tuyết Mai lập tức trở nên vui vẻ, không ngừng thúc giục Cao Phong.

Cao Phong dở khóc dở cười, lần nữa cầm chìa khóa lên, đồng thời cầm thêm một cái áo hơi dày cho Kim Tuyết Mai.

“Vũ Kiên, Tử Hàn, hai đứa có muốn ăn đêm không? Chị với Cao Phong đi ăn mỳ đây.”

Đi đến phòng khách, Kim Tuyết Mai còn không quên hô lên với mấy người Cao Tử Hàn.

“Không đi! Giảm cân!”

Cao Tử Hàn và Kim Vũ Kiên đồng thanh trả lời.

Kim Tuyết Mai phụt cười thành tiếng. Cô không cần phải giảm cân, hiện giờ còn phải nuôi béo đây.

Cao Phong lái xe đưa Kim Tuyết Mai đi thẳng đến chỗ quán mỳ của chú Lý.

Buổi tối ít xe, cho nên cả dọc đường đều thông thoáng, không hề gặp phải cản trở, đi thẳng đến quán mỳ.

Xem còn chưa đi đến trước cửa quán mỳ thì từ xa xa nhìn thấy bảng đèn hiệu đang sáng đó cũng khiến người ta bất giác cảm thấy yên tâm.

Lúc này, chú Lý, ông chủ của quán mỳ đó hình như đang không hề bận rộn, ngồi ở cửa vừa hút thuốc vừa ngắm sao.

Bên canh ông còn có một chén rượu nhỏ, trông có vẻ khá là sung sướng.

Chiếc xe của Cao Phong và Kim Tuyết Mai từ từ lăn bánh tới, chú Lý ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói: “Hôm nay đóng cửa rồi. Hết mỳ rồi.”

“Hết mỳ thi bây giờ làm.”

Cửa sổ được kéo xuống, giọng Cao Phong truyền ra.

“Hả?” Chú Lý ngẩn người.

Kể từ sau khi Cao Phong đứng ra chống lưng cho ông ta thì đã rất lâu rồi không có ai dám đến nơi này gây chuyện nữa.

Mà Cao Phong cũng không nói thêm câu nào nữa mà xuống thẳng xe, đi đến đỡ Kim Tuyết Mai đi xuống.

“Phụt!”

Khi nhìn rõ khuôn mặt của Kim Tuyết Mai và Cao Phong, chú Lý vô cùng kinh ngạc, ngã thẳng từ trên ghế xuống.

“Hai người đến rồi à?”

Chú Lý có hơi luống cuống nhìn hai người, trên mặt vừa vui vẻ lại vừa kích động.

“Lâu rồi không gặp.”

Cao Phong dẫn theo Kim Tuyết Mai, đi về phía quán mỳ.

“Ôi trời. Cô gái, thế này… Nhanh, nhanh, mau vào trong nhà ngồi nghỉ đi.”

Nhìn thấy chiếc bụng nhô lên của Kim Tuyết Mai, phản ứng đầu tiên của chú Lý là ngẩn ra, sau đó thì vội vàng chào hỏi, mời hai người vào trong nhà.

“Không phải hết mỳ rồi sao?” Cao Phong cười nói.

“Hết mỳ thì bây giờ tôi đi làm cho hai người, có ngay đây.”

“Người khác thì không có, chứ còn hai người đến mà có thể không có sao?”

Chú Lý vội vàng mời hai người vào trong nhà, tự mình lau sạch bàn, sau đó đi thẳng vào bếp sau để làm việc.

Khẩu vị của Cao Phong và Kim Tuyết Mai, ông ta là người nắm rất rõ, cho nên không cần hỏi tiếng nào mà trực tiếp bắt tay vào làm.

Kim Tuyết Mai ngồi trên ghế, đôi mắt xinh đẹp mang theo nét cười, ngắm nhìn trang trí trong nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.

“Cao Phong, cách trang trí ở chỗ chú Lý hình như không hề thay đổi.”

Kim Tuyết Mai chầm chậm thu lại ánh mắt, cười nói với Cao Phong.

“Đứng là không hề thay đổi. Cho nên rất nhiều người đến nơi này ăn, mà thứ họ thật sự ăn là tình cảm ở nơi này. Trước đây chú Lý từng nói với anh, có rất nhiều người đều không làm ở đây nữa, nhưng vẫn dành ra thời gian để trở về nơi này thưởng thức một bát mỳ.”

Cao Phong cũng vừa cười vừa gật đầu, trong lòng anh cũng vô cùng cảm khái.

Quãng thời gian trong quá khứ, hiện giờ nghĩ lại. lại giống như mới chỉ cách một ngày. Nhưng chẳng thể ngờ, mới chớp mắt một cái mà đã trôi qua lâu như vậy rồi.

Động tác của chú Lý rất nhanh. Không bao âu sau liền đã bưng tới hai bát mỳ.

Sợi mỳ trơn bóng lúc ẩn lúc hiện trong nước súp đặc biệt của chú Lý.