Rể Quý Rể Hiền

Chương 3396



Chương 3396

“Thật sự không muộn à?”

Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, chờ khi cậu trở lại thành phố Hà Nội sẽ cho cậu một đáp án. Bây giờ đáp án đã tới rồi đó, cậu cứ từ từ nhìn xem.”

Cao Phong nói xong câu đó thì chậm rãi buông lỏng hai tay đang nắm lấy bả vai của Liễu Tông Trạch.

Liễu Tông Trạch sửng sốt một chút, tuy rằng không hiểu được hàm ý trong câu nói của Cao Phong nhưng ngay giây phút này, trái tim của anh ta bắt đầu đập nhanh tới mức đáng sợ.

Thậm chí còn có một loại cảm giác hồi hộp tới nỗi không dám quay đầu.

Cao Phong chậm rãi đứng thẳng người lên, mặt hướng về bãi biển, vẻ mặt không chút gợn sóng.

“Tôi đã từng nói rồi, tôi cũng không phải là thần thánh gì! Cho nên có rất nhiều chuyện tôi không khống chế được, cũng không có cách nào khống chế nổi. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình, giúp đỡ từng người trung thành tận tụy với tôi, một lòng hướng về tôi như các cậu một cuộc sống càng ngày càng tốt hơn. Tôi sẽ cống hiến toàn bộ sức lực để các cậu được vui vẻ, được sống yên bình. Bây giờ, Liễu Tông Trạch, cậu thử quay đầu lại nhìn xem. Nhìn xem đáp án anh Phong trả lời cậu, có khiến cậu vừa lòng hay không!”

Cao Phong lúc này đang hướng mắt về phía bờ biển, hai tay đặt sau lưng khiến tim người khác đập nhanh tới nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Quay đầu lại.” Cao Phong khẽ thốt lên một tiếng, Liễu Tông Trạch theo bản năng nghe lời quay đầu lại.

Liếc mắt nhìn một lượt, Liễu Tông Trạch bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.

Lại nhìn thêm lần nữa, sắc mặt Liễu Tông Trạch trắng bệch, cả người theo đó run rẩy hết lên như bị điện giật.

“Ong!”

Lần thứ ba nhìn lại, trong đầu Liễu Tông Trạch vang lên một tiếng “Ong”.

Ngay sau đó, trong đầu nhộn nhịp giống như đang tổ chức một buổi tiếc vô cùng ồn ào.

Chiêng trống khua lên những âm thanh vang trời khiến cho Liễu Tông Trạch mất đi năng lực tự hỏi ngay lập tức.

“Ôi… Trời ơi, trời ạ…”

Liễu Tông Trạch lúc này hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của chính bản thân mình nữa, ngực phập phồng lên xuống kịch liệt.

Cả người chết lặng, đầu óc trống rỗng. Hai mắt cố hết sức trừng lớn lên nhìn thẳng về phía trước.

Lúc này trên quảng trường ở phía xa có rất nhiều người đi tới đi lui, còn có không ít những đứa trẻ đang vui chơi đùa nghịch ở đó.

Nhưng Liễu Tông Trạch đã tự động bỏ qua tất cả những người đó.

Phảng phất giống như bên trong khung cảnh tuyệt đẹp này chỉ còn lại mỗi anh ta và cô gái đang đứng ở phía xa kia vậy.

“Anh Phong, anh Phong… Anh Phong à em đang nằm mơ, anh nói cho em biết đi, có phải em đang mơ đúng không anh. Em mơ thấy, mơ thấy Mỹ Lệ, là cô ấy, chính là cô ấy rồi, anh Phong anh mau nói cho em biết đi. Em, em không dám quay đầu lại, em sợ một khi em quay đầu lại rồi cô ấy sẽ biến mất không còn tăm hơi nào nữa!”

Ánh mắt của Liễu Tông Trạch căng thẳng nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt trắng bệch, miệng run rẩy không ngừng gọi tên Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Liễu Tông Trạch.

“Không phải cậu đang nằm mơ đâu. Đó chính là đáp án tôi dành cho cậu. Không biết đáp án này đã đủ khiến cậu vừa lòng chưa?”

Hai tay Cao Phong thản nhiên chắp sau lưng, gương mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng mở miệng.

Một sự tự tin đã khống chế được tất cả chậm rãi toát ra từ trong lòng Cao Phong.

Ánh mắt trời tản ra từ phía chân trời khiến người khác cảm thấy vô cùng ấm áp, càng khiến trong lòng Cao Phong thêm bình tĩnh.

Vì sao anh một đường làm tới, như một điều tất yếu, sẽ không thật sự chặn hết mọi đường sống của người khác?

Có lẽ tất cả những điều trước mắt đây chính là lời giải thích tốt nhất rồi.

Chẳng sợ chỉ là vì những người ở bên cạnh này, có một số việc anh làm rồi cũng không hề hối hận.

“Không phải đang nằm mơ…” Liễu Tông Trạch hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn thẳng về phía trước.

Ở vị trí cách xa anh khoảng hơn mười mét, có ba chiếc xe đang đỗ lại đó.

Bên cạnh xe có mấy vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng.

Trừ những người này ra còn có một cô gái mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng, trên mặt nở nụ cười đang đối diện với ánh mắt của Liễu Tông Trạch.

Cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng kia giống như một nàng tiên nữ hạ phàm xa xôi không thể với tới vậy, nhưng thật ra lại gần trong gang tấc.

Gương mặt kia khiến Liễu Tông Trạch lạc hồn lạc phách tới mức nào chứ!