Rể Quý Rể Hiền

Chương 3397



Chương 3397

Gương mặt có lẽ không được coi là nghiêng nước nghiêng ngành kia, không rõ đã xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mộng của Liễu Tông Trạch?

Mỗi lần trong mơ Liễu Tông Trạch đều đưa tay ra đó muốn vuốt ve gương mặt kia một chút, nhưng giây tiếp theo gương mặt đó sẽ tan biến trong nháy mắt, sau đó anh ta cũng tỉnh lại khỏi giấc mơ của mình.

Mà hôm nay, gương mặt này cứ chân thật tới mức khó tin như vậy xuất hiện trước mắt của Liễu Tông Trạch.

Liễu Tông Trạch sợ hãi, sợ hãi chuyện này vẫn là một giấc mơ như cũ, cho nên anh ta căn bản không dám động một đầu ngón tay nào hết.

Chỉ sợ một chút sơ sẩy lại khiến giấc mơ tiêu tan và phải quay lại thực tại.

Nhưng mà Cao Phong đã nói với anh ta, đây không phải là mơ mà là đáp án Cao Phong dành cho anh ta.

Liễu Tông Trạch cố gắng hít sâu lấy hết can đảm, yết hầu trượt lên trượt xuống vài lần mới nhẹ nhàng gọi: “Mỹ… Mỹ Lệ?”

“Ừ, em ở đây!” Cô gái đang mặc váy trắng ở phía xa kia bỗng nhiên bật khóc nức nở, ngay sau đó chậm rãi gật đầu lên tiếng.

“Tách.” Giây phút này, nước mắt mới kìm lại được không lâu của Liễu Tông Trạch cũng nhanh chóng chảy ra.

Giọng nói này quen thuộc tới vậy, quen thuộc tới mức khiến anh ta không thể nào quên nổi.

“Mỹ Lệ, thật sự làm em rồi! Em, em…”

Liễu Tông Trạch trừng lớn hai mắt, do dự mấy giây mới dám chậm rãi cất bước.

Bước được một bước, Liễu Tông Trạch lại vội vàng dừng lại, sợ tất cả những chuyện này đều chỉ là ảo giác.

Nhưng mà khung cảnh lúc này vẫn không xuất hiện bất cứ một thay đổi nào hết, cô gái ở phía xa xa kia vẫn đứng yên ở đó như cũ.

“Tông Trạch, là em đây, Tông Trạch!”

Ngay sau đó cô gái mặc váy trắng kia gọi một tiếng, sau đó chạy tới phía Liễu Tông Trạch.

“Bộp!”

Tình cảm sâu trong tim của Liễu Tông Trạch rốt cuộc không thể khống chế được nữa, sau khi dâng trào lập tức chạy như điên tới.

Khoảng cách hơn mười mét vốn dĩ không tính là xa.

Nhưng trong cảm nhận của hai người họ thì giống như là đang cách xa nhau hàng trăm nghìn mét vậy.

Cao Phong chắp hai tay sau lưng đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn hai người họ chạy về phía nhau, càng ngày càng gần.

“Vì tôi, các cậu rời xa quê hương, bao nhiêu trận sinh tử quyết chiến phải đổ máu, thay tôi dự trữ lực lượng. Vì tôi, các cậu tùy ý theo tôi tới thủ đô, không tiếc công sức theo kịp đối thủ cũng vì tình cảm chân thành mà tìm mọi cách cứu tôi ra ngoài. Tôi có thể nào không vì các cậu mà trả một cái giá chân chính được đây? Đừng nói cô ấy chưa mắc phải tội lỗi gì quá lớn, cho dù cô ấy có phạm phải tội ác tày trời, tôi cũng sẽ vì nể mặt các cậu mà cho cô ấy một cơ hội sửa chữa.”

Cao Phong yên lặng tự nhủ thầm, trong lòng vô cùng thư thái.

“Mỹ Lệ!” Liễu Tông Trạch hét lớn một tiếng, đột nhiên dang rộng hai tay kéo tay của Cao Mỹ Lệ kéo cả người cô ấy vào trong lồng ngực của mình.

Mãi cho đến khi cảm nhận được xúc cảm chân thật kia, mãi cho đến khi kéo được Cao Mỹ Lệ vào trong lồng ngực mình, Liễu Tông Trạch mới dám tin tưởng rằng chuyện này không phải là một giấc mơ.

“Mỹ Lệ, anh rất nhớ em, anh thật sự rất nhớ em. Chẳng sợ chuyện này vốn chỉ là một giấc mơ cũng đã khiến anh hạnh phúc trong chốc lát, đừng đi nữa được không em?”

Hốc mắt của Liễu Tông Trạch đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Từng lời thì thầm đầy tình cảm khiến người khác không nhịn được mà mềm lòng.

“Tông Trạch, không phải mơ, chuyện này không phải là mơ đâu.”

Cao Mỹ Lệ đưa khuôn mặt nhỏ của mình tới gần, chiếc miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng hôn lên mặt của Liễu Tông Trạch, hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt anh ta.

Xung quanh có rất nhiều người nhìn thấy một màn này đều trừng lớn mắt với vẻ nghi hoặc.

Ngay sau đó mọi người đều là những người rất thức thời, lùi ra sau một đoạn dài, ai cũng không đi tới quấy rầy hai người Liễu Tông Trạch.

Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ đều đang nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất ôm chặt lấy đối phương.

Chỉ sợ nếu như buông lỏng tay đối phương sẽ lập tức biến mất không thể tìm thấy được nữa.

Rõ ràng đã là người vĩnh viễn rời xa khỏi cuộc sống của đối phương, một ngày kia lại bỗng nhiên xuất hiện ngay bên người họ.

Loại cảm giác này nếu như không tự mình trải qua căn bản không thể nào cảm nhận hết được xúc cảm, tâm trạng nhanh chóng thay đổi.