Rể Quý Rể Hiền

Chương 3416



Chương 3416

“Ba mẹ, làm vậy ba mẹ có nguôi giận không?” Cao Phong quay lại nhìn vợ chồng Kim Ngọc Hải, một câu ba mẹ cho hai người đủ thể diện.

“Được rồi! Được rồi!” Kiều Thu Vân liên tục gật đầu, thù hận trong lòng dần dần biến mất, hạt giống thù hận bị chôn trong lòng từ khi hiểu chuyện đến nay cũng được Cao Phong dần dần nhổ tận gốc. Kể từ hôm nay, Kiều Thu Vân sẽ nghênh đón cuộc đời mới của mình!

Hôm nay là ngày lành, Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ nghênh đón một sinh mạng mới, Kiều Thu Vân cũng nghênh đón cuộc sống mới. Tất cả đều là nhờ Cao Phong.

“Vậy thì chúng ta rời đi nhé?” Cao Phong cười khẽ.

“Ừ ừ!” Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải đều nghe lời Cao Phong răm rắp.

Cao Phong gật đầu, sau đó quay lại nhìn người nhà họ Kiều.

“Trước khi rời đi, lại đốt một xấp tiền giấy cho bà cụ đi, từ nay về sau mẹ với nhà họ Kiều sẽ không còn liên can tới nhau.” Cao Phong nhìn bàn thờ nói.

Bây giờ Kiều Thu Vân rất nghe lời Cao Phong, lập tức tiến lên quỳ xuống đất, cầm một xấp tiền giấy hóa vàng mã.

“Bà cụ, tôi đi đây. Sau khi đốt xong xấp tiền này, tôi và nhà họ Kiều sẽ không còn dính líu gì nữa. Mong bà hãy lên đường xuống suối vàng bình yên.” Kiều Thu Vân vừa dứt lời, xấp giấy chậm rãi cháy trong chậu. Ban đầu xấp giấy cháy rất chậm, cứ như là sắp tắt, nhưng mấy giây sau, tiền giấy bay lên cao, tro bụi xoay vòng vòng trong không trung, sau đó tan biến trong gió. Kiều Thu Vân dụi mắt, đứng dậy muốn rời khỏi nơi này.

Người nhà họ Kiều đều phức tạp nhìn Kiều Thu Vân, muốn nói gì đó mà lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Đúng rồi, về sau nhà họ Kiều đừng ở lại Hà Nội này nữa. Nơi này quá nhỏ bé, không thể chứa nổi các người.” Cao Phong siết chặt vạt áo gió, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Câu nói của anh lại khiến người nhà họ Kiều sững sờ. Cao Phong nói vậy là có ý gì? Muốn đuổi họ đi ư? Đuổi ra khỏi thành phố Hà Nội, bắt họ ra ngoài kiếm ăn? Điều này là không thể! Nhà họ Kiều mấy đời đều sống ở đây, nơi này là nhà tổ của họ, thậm chí còn là cố hương, sao có thể tùy ý rời đi? Rời khỏi Hà Nội, họ biết sống sót như thế nào? Cao Phong muốn đẩy họ vao đường cùng sao?

“Chúng tôi không đi!” Người phụ nữ trung niên kia cắn răng nói.

Cao Phong khẽ nhíu mày, bình tĩnh nói: “Đi hay không không phải là quyền của các người, mà là do tôi định đoạt.

“Đây là đất của nhà tôi! Đây là nơi do tổ tiên tôi truyền lại! Chúng tôi có sổ đỏ! Đây là đất của chúng tôi!” Một con cháu nhà họ Kiều đột nhiên đứng dậy hét to.

“Vậy thì hôm nay tôi sẽ nói cho các người biết, nơi này đã bị tôi cưỡng chế trưng dụng. Tôi sẽ nói chuyện với quan chức Hà Nội, khai phá khu du lịch ở nơi này, xây dựng công viên sinh thái. Tôi tin rằng họ sẽ không từ chối yêu cầu của tôi.” Cao Phong thản nhiên nói, đồng thời cười lạnh: “Nhớ kỹ, tôi trưng dụng! Là cưỡng chế trưng dụng! Không phục thì tố cáo tôi đi!”

Bỏ lại câu này, Cao Phong siết chặt vạt áo gió, cất bước rời khỏi tòa nhà. Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải cũng vội vã đuổi theo.

“Thu Vân! Thu Vân chúng tôi sai rồi! Cô kêu Cao Phong đừng đuổi chúng tôi đi!” Bỗng nhiên, người phụ nữ trung niên kéo áo Kiều Thu Vân van xin.

Kế tiếp, những người khác cũng đều ùa lên giữ chặt Kiều Thu Vân. Chung quy lời nói của Cao Phong ở Hà Nội này giống như thánh chỉ, chỉ vì Cao Phong đã được công nhận là bá chủ của Hà Nội, lời nói của anh ai dám không nghe? Đó chính là nhất ngôn cửu đỉnh, nặng như ngàn cân! Cao Phong kêu nhà họ Kiều cút ra khỏi Hà Nội, vậy thì người nhà họ Kiều không dám cãi lại nửa lời. Nhưng họ lại không muốn đi xa xứ, cho nên đành phải coi Kiều Thu Vân là cứu tinh của mình.

“Thu Vân à! Cô giúp chúng tôi đi!”

“Bây giờ chỉ có cô mới giúp được chúng tôi! Cô đừng để Cao Phong đuổi chúng tôi đi!”

“Nếu chúng tôi rời khỏi Hà Nội thì hoàn toàn không sống nổi!”

Người nhà họ Kiều đều giữ chặt Kiều Thu Vân, liên tục van xin. Kiều Thu Vân phức tạp nhìn đám người này. Không lâu trước đó, lúc bà rời khỏi nhà họ Kiều đã từng nói, một ngày nào đó sẽ cho họ hối hận quỳ xuống trước mặt mình. Đó chỉ là lời nói của Kiều Thu Vân lúc nóng giận mà thôi. Bà cũng từng ảo tưởng một ngày như thế, mình áo gấm về nhà, để nhà họ Kiều đều nói lời xin lỗi. Nhưng tới tận bây giờ, bà chưa từng muốn người nhà họ Kiều thật sự quỳ xuống trước mặt mình.

Mà lúc này, người nhà họ Kiều đều quỳ xuống. Để đạt được mục đích, họ thậm chí không cần thể diện, đồng loạt quỳ xuống van xin Kiều Thu Vân.

“Xin lỗi, tôi không giúp mấy người được đâu.” Kiều Thu Vân hất tay, muốn đi ra ngoài.

Ông trời làm bậy thì còn tha thứ được, nhưng tự làm bậy thì không thể sống. Chỉ dựa vào những gì mà họ từng làm với mình, Kiều Thu Vân sẽ không đồng tình với họ.

“Thu Vân, chúng tôi sai rồi, cô tạm tha cho chúng tôi, bỏ qua cho chúng tôi đi!”

“Trước kia chúng tôi không hiểu chuyện nên thường xuyên ức hiếp cô. Xin lỗi cô, xin lỗi cô!”

“Bây giờ chỉ có cô mới giúp được chúng tôi, cô nể tình xưa được không?”