Rể Quý Rể Hiền

Chương 3417



Chương 3417

Từng tiếng xin lỗi vang lên bên tai. Kiều Thu Vân nở nụ cười thê lương, bà chờ tiếng xin lỗi này đã gần bốn mươi năm, bà hy vọng một ngày nào đó, người nhà họ Kiều có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó xin lỗi mình một cách chân thành. Song không ngờ họ lại làm ác đến cùng, mãi tới khi sắp bị Cao Phong đuổi ra khỏi thành phố Hà Nội, họ mới chịu nói lời xin lỗi. Quả thực là đáng buồn, đáng tiếc lại đáng giận!

“Buông tôi ra!” Kiều Thu Vân cắn răng, hất tay người phụ nữ trung niên kia ra, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.

Người nhà họ Kiều gào thét khóc lóc ở sau lưng, Kiều Thu Vân đều mắt điếc tai ngơ. Họ nói Kiều Thu Vân không nể tình xưa, nhưng Kiều Thu Vân có tình xưa nào mà nể? Bà sống không có tôn nghiêm ở nhà họ Kiều mười mấy năm, chỉ cần người nhà họ Kiều đối xử tốt với bà được một lần thì bà sẽ nể tình xưa. Nhưng không có một lần nào hết! Trong lòng Kiều Thu Vân chỉ có thù hận, thế nên cái gọi là “nể tình xưa” nghe nực cười biết mấy!

Ngoài cửa, một đoàn xe thật dài đã đỗ ở đó. Cao Phong đứng trước chiếc xe đầu tiên, im lặng hút thuốc. Còn Kim Tuyết Mai ngồi trên ghế lái phụ nói chuyện với Cao Phong. Mấy trăm người đàn ông áo đen chia nhau đứng hai hàng bên cạnh xe, cũng im lặng chờ đợi. Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải đỡ nhau bước ra ngoài cửa trong tiếng van xin của người nhà họ Kiều và ánh mắt chăm chú của các khách khứa tới dự lễ tang.

Khi bước đến gần công, Kim Ngọc Hải bỗng dừng lại.

“Thu Vân, bà bước ra một bước này thì sẽ thực sự từ biệt quá khứ.” Kim Ngọc Hải là chồng của Kiều Thu Vân, vẫn nhắc nhở một câu.

Kiều Thu Vân im lặng một lát rồi nói: “Cao Phong đã giúp tôi giải quyết chấp niệm, tôi không còn gì vướng bận nữa.”

Nói xong câu đó, Kiều Thu Vân bước ra một bước, chân còn lại tạm dừng một chút rồi cũng bước ra khỏi cửa. Khoảnh khắc ấy, Kiều Thu Vân chỉ cảm thấy gông xiềng vô hình trên người mình dần dần vỡ vụn. Sau lưng là người nhà họ Kiều khóc lóc kêu gào, trước mặt là ánh nắng ấm áp. Kiều Thu Vân bước ra một bước này, sau đó chậm rãi xoay người nhìn tòa nhà nhà họ Kiều.

“Phù…” Bà thở hắt ra một hơi, cúi đầu chín mươi độ trước cổng.

Dù gì đi nữa, bà cũng từng sống ở nơi này gần hai mươi năm. Ngày nay bà sắp hoàn toàn cáo biệt, cúi đầu lần này coi như ân oán đều tan thành mây khói. Kiều Thu Vân cảm nhận được gông xiềng vô hình trên người mình đã hoàn toàn vỡ nát, thân thể vô cùng nhẹ nhõm, giống như có được một sinh mạng mới. Mà thực tế Kiều Thu Vân cũng vừa nghênh đón cuộc sống mới.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Kim Tuyết Mai vén tóc mai, kêu Kiều Thu Vân. Cao Phong cũng mỉm cười nhìn họ.

Lần này, Cao Phong vốn nể mặt Kiều Thu Vân nên mới tới nhà họ Kiều, muốn tổ chức lễ tang long trọng cho bà cụ Kiều. Đám Long Chí Minh đều đã ăn mặc chỉnh chu, lái xe hơi màu đen, có thể tới đây bất cứ lúc nào. Chỉ cần nhà họ Kiều không quá đáng như vậy thì Cao Phong đều sẽ cho phép nhà họ Kiều mượn nhờ quan hệ với Kiều Thu Vân mà trở nên nổi tiếng. Nhưng chính nhà họ Kiều đã tự tay chôn vùi cơ hội này. Cho nên Cao Phong không còn sự lựa chọn nào khác.

Đồng thời, Cao Phong cũng hiểu được tại sao trước kia Kiều Thu Vân lại hám lợi, thích bấu víu quyền quý đến thế. Thậm chí Cao Phong còn nhìn thấy bóng dáng của mình từ trên người Kiều Thu Vân. Hơn nữa cảnh ngộ của Kiều Thu Vân còn đau khổ hơn Cao Phong gấp vạn lần. Chí ít Cao Phong còn có ông cụ Cao và Lâm Vạn Quân bảo vệ, còn Kiều Thu Vân thì luôn cô đơn một mình.

Cao Phong tự hỏi mình, nếu mình trưởng thành trong tình huống này thì e rằng cũng sẽ chôn hạt giống thù hận, sau đó không từ thủ đoạn bò lên cao, quan sát những kẻ từng ức hiếp mình.

Kiều Thu Vân có lỗi, nhưng kẻ có lỗi lớn nhất là thế giới này. Bà ta chính là đại diện cho những người ở dưới đáy xã hội cầu mà không được, chỉ có thể bị kẻ khác ức hiếp. Cho nên lúc này, Cao Phong mới nguôi ngoai những gì mà Kiều Thu Vân từng làm với mình. Bây giờ chấp niệm của Kiều Thu Vân đã được giải tỏa, vậy thì bà ta có thể trở về với con người chân chính của mình.

“Cao Phong, cảm ơn cậu.” Kiều Thu Vân nói xong, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Được rồi ba mẹ, chúng ta về nhà thôi.” Cao Phong cười khẽ, búng bay tàn thuốc.

“Ừ, về thôi!” Kiều Thu Vân gật đầu, nhìn ánh nắng trên bầu trời, sau đó cất bước lên xe. Mấy trăm người đàn ông áo đen cũng đều lên xe, sau đó đoàn xe thật dài chậm rãi khởi động, chạy đi thật xa.

Người nhà họ Kiều và vô số khách khứa đều ngóng nhìn đoàn xe xa hoa, trong lòng tràn đầy cảm xúc ngổn ngang. Trước kia đúng là nhà họ Kiều đã nhận nuôi Kiều Thu Vân, nhưng nói thật, càng giống như nuôi một người hầu không cần trả lương.

Cả nhà họ Kiều đối xử với Kiều Thu Vân như thế nào, chính họ tự biết rõ trong lòng. Hở chút là mắng chửi, không cho ăn cơm là chuyện bình thường. Nói không khoa trương, Kiều Thu Vân giống như đồ chơi của con cháu nhà họ Kiều, rảnh rỗi đi trêu cợt đã thành thói quen. Mãi tới ngày Kiều Thu Vân gả chồng, bà từng nói sớm muộn gì cũng sẽ có ngày khiến nhà họ Kiều hối hận, khiến họ chủ động van xin bà.

Khi đó, nhà họ Kiều thực sự hoảng hốt, chung quy nhà họ Kim ở Hà Nội cũng có địa vị không thấp. Nếu Kiều Thu Vân thực sự có quyền thế ở nhà họ Kim thì đối phó với nhà họ Kiều chẳng phải dễ dàng sao? Cho nên khoảng thời gian đó, người nhà họ Kiều yên tĩnh hơn nhiều.

Nhưng ngay sau đó, họ biết thì ra sau khi Kiều Thu Vân gả cho Kim Ngọc Hải, đừng nói là có quyền thế, thậm chí còn không bằng cả nhánh phụ. Mặc dù thân phận của Kiều Thu Vân là con dâu nhà họ Kim, nhưng lại không có tiền tài và quyền lực. Cho nên bà lại bị nhà họ Kiều chèn ép. Kiều Thu Vân sinh hai đứa con gái, bà cụ Kim trọng nam khinh nữ nên càng chướng mắt Kiều Thu Vân. Thế là Kiều Thu Vân chịu đựng đến hai mươi năm, chịu đựng đến khi Kim Tuyết Mai gả chồng, vốn định gả cho một công tử nhà giàu, cũng có thể giúp Kiều Thu Vân xả giận, không ngờ Kim Tuyết Mai lại gả cho Cao Phong, trở thành trò cười cho Hà Nội.