Rể Quý Rể Hiền

Chương 3505



Chương 3505

Nói đến điều đây, ông Trần tạm dừng một chút, rơi vào trầm lặng.

Qua một lúc lâu, mới một lần nữa mở miệng nói: “Thật ra, đây cũng là sự giúp đỡ lớn nhất mà tôi có thể giúp cậu.”

“Cao Phong, cậu hãy nhớ lấy, hành động lần này của cậu rất là bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chút, cũng không được để cho người khác biết rằng cậu đang chiến đấu cho Việt Nam.”

“Nếu không, một khi sự việc lộ ra, cấp trên lên đến tầng cao nữa, thì chúng ta cũng đuối lý rồi.”

“Vì vậy, một trong những điều tôi muốn nói với cậu chính là, hành sự hãy thận trọng, đừng trông cậy vào tôi bên này có thể đưa ra bất cứ sự giúp đỡ nào cho cậu.”

“Vì cuộc chiến này, là cậu đang chiến đấu nhân danh cá nhân của cậu.”

“Vì vậy, cho dù cậu có chết trận ở biên giới …”

“Ngay cả khi cậu có chết trước cột mốc của chúng ta, những người lính canh gác biên giới của chúng ta cũng sẽ không thể ra tay giúp đỡ, cũng sẽ không tham gia vào cuộc chiến này!”

Khi ông Trần nói ra những điều này, trên mặt cũng mang theo một chút tội lỗi cùng áy náy, nhưng ông ta không thể không làm điều này được.

Dù sao đi nữa, những chuyện như thế này, người như ông Trần tuyệt đối không được can thiệp.

Nếu không, các nước bên ngoài cũng không phải là một kẻ ngốc, nhất định sẽ nắm bắt cơ hội để cắn lại Việt Nam!

“Vãn bối đã hiểu.” Cao Phong gật đầu nhẹ nhàng.

Những điều này, ah cũng có thể suy nghĩ rõ ràng.

Lần này, bọn Vu Chính Bình cũng rơi vào trầm lặng rồi.

Bọn họ đột nhiên phát hiện, thái độ trước kia đối với Cao Phong, có phải là có một chút khó chịu?

Trong khi không ai trong số họ có thể làm được gì thì Cao Phong lại mang theo rất nhiều hy vọng, một mình đi đến biên giới, chỉ để loại bỏ bọn thổ phỉ Vân Thanh.

Ông Trần đã nói, ngay cả khi anh chết trước cột mốc của Việt Nam, các chiến sĩ ở biên giới cũng sẽ không can thiệp vào trận chiến.

Tất cả mọi người đều hiểu rằng, câu nói này của ông Trần, tuyệt đối không phải là một câu nói đùa, cảnh tượng đó thật là một cảnh tượng bi thảm và thê lương.

Phục vụ cho đất nước, nhưng đất nước lại không thể bảo vệ được sự an nguy của bản thân, nhưng anh ta cũng khoong có bất kỳ ý kiến nào vẫn tiến về phía trước.

Đây cũng có thể cho là đại nghĩa!

Trong lòng Vu Chính Bình, cuối cùng cũng xuất hiện một chút xúc động.

“Ngoài ra, tôi vẫn còn chuyện này muốn nói với cậu.”

Ông Trần nói đến đây, sự tội lỗi và áy náy trên khuôn mặt của ông Trần lại càng đậm hơn.

Ông Trần cũng không vội mở miệng, mà lấy ra một điếu thuốc, châm cho Cao Phong một điếu.

Cao Phong do dự một chút, vẫn là dùng hai bàn tay mà nhận lấy.

“Trong tình huống mà cậu đang đối mặt, có rất nhiều người đang nhằm vào cậu mà theo dõi.”

“Không chỉ những người trong nước chúng ta đang theo dõi cậu, mà có thể cả những lực lượng nước ngoài nữa.”

“Họ đều muốn xem xem, cậu sẽ đạt được kết quả gì.”

“Vì vậy, lần này, chúng tôi sẽ tuyên bố với công chúng bên ngoài rằng cậu là tội đồ của Việt Nam, sẽ bị đưa ra biên giới, bị buộc tội, không thể ở lại trong nước.”

“Chỉ có như vậy, mới có thể chính thức giũ sạch mọi quan hệ với cậu thôi.”

“Hơn nữa, cậu cũng không thể giải thích cho người khác biết chuyện này dù là nửa câu, vì đó là cơ mật tối cao!”

Ông Trần từ từ mở miệng nói, ánh mắt chứa đầy tội lỗi và sự áy náy.

Cao Phong nghe được có chút ngây người, chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên, mắt mở to nhìn chằm chằm vào ông Trần.

Nhưng trong lòng thầm suy nghĩ một chút, cũng liền hiểu ý của ông Trần.

Cao Phong bắt buộc phải phủi sạch mối quan hệ với Việt Nam, mới có thể không cần lo nghĩ vấn đề gì để chiến đấu tại biên giới.

Tóm lại, Cao Phong tham chiến lần này là một hành động cá nhân, tuyệt đối không thể có chút quan hệ với Việt Nam.

Nếu không, các thế lực ngoại quốc hung mạnh sẽ bám chặt vào sự việc lần này và trực tiếp nhắm thẳng vào bọn người như ông Trần.

Cao Phong là kẻ có tội, gây rối lọan ở Việt Nam, không những không bị trừng phạt, cuối cùng lại chạy đến biên giới, tàn sát không ít người?