Rể Quý Rể Hiền

Chương 3506



Chương 3506

Cái này chỉ cần không phải là một thằng ngốc, liền có thể nhìn ra sự tình bên trong.

Vì vậy, ông Trần quyết định, sẽ đưa ra lệnh trừng phạt đối với Cao Phong, đồng thời cũng phủi sạch mọi quan hệ với Cao Phong.

Cho dù những thế lực ngoài kia và những thế lực khác muốn mược chuyện này để gây khó dễ, cũng không thể làm gì được.

“Vãn bối hiểu rồi.”

Cao Phong thở dài một hơi, trầm giọng đáp lại.

Một lời đã hiểu này, lại lần nữa khiến cho những người trong căn phòng này phải rung động không thôi.

Đá ra khỏi Việt Nam, đẩy tới biên giới, bị đánh giá bởi hàng ngàn người.

Hình phạt này chắc chắn là lớn nhất!

Hơn cả là tội chết, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều lần!

Cho dù có chết đi chăng nữa, tốt xấu gì cũng là công dân của Việt Nam!

Còn bị đày ra biên giới, cũng là tương đương với bị đuổi ra khỏi Việt Nam, bị đất nước này bỏ rơi rồi!

Đó cũng chân chính là vứt đi con chó đã không còn lợi ích nữa.

Cao Phong không ngờ cũng có thể chấp nhận được?

Điều này thật sự đã gây ấn tượng rất lớn đới với bọn họ.

Ông Trần cũng giống như họ, không nghĩ rằng Cao Phong đã thực dứt khoát như vậy, đã đồng ý điều kiện đó.

“Cao Phong, tôi làm như vậy cũng là bị ép buộc đến không còn cách nào nữa!”

“Nhưng cậu có thể yên tâm rằng khi cậu thắng lợi trở về, tôi nhất định sẽ phục thù cho cậu, rửa sạch mọi sự hiểu lầm, làm cho cậu thêm vinh dự có được sự chú ý của tất cả mọi người!”

“Đây cũng là sự bảo đảm danh dự của Trần Thiên Trung tôi với Cao Phong cậu!”

Sau đó ông Trần cầm que diêm ra khỏi hộp, trực tiếp lấy ra rồi quẹt qua bên này.

Ông ta tự mình đốt một điếu thuốc cho Cao Phong sao?

“Ông Trần, ông làm vậy vãn bối nhận không được!”

Cao Phong liên tục giơ tay lên từ chối, lùi lại về sau một bước.

“Cậu xứng đáng được nhận những thứ này!”

Ông Trần giọng điệu có vẻ chân thật, biểu tình càng có vẻ nghiêm túc hơn.

Cao Phong thấy cũng không thể cưỡng lại, chỉ có thể đặt bàn tay của anh lên để che diêm, châm lửa lên điếu thuốc lá trên miệng.

Mọi người đều kinh ngạc.

Trong suốt cuộc đời của ông Trần, ông đã có hơn sáu mươi năm trong quân đội…

Từ lúc ông được phong chức quan tổng đốc quân đội, thân phận tôn quý.

Với tư cách là thống đốc, khu vực ba mét là khu vực cấm.

Mọi người xung quanh muốn đến gần ông, đều là chuyện rất khó.

Muốn được ông châm một điếu thuốc cho anh, cũng đều không có cái tư cách đó.

Còn tại thời điểm này, ông lại chủ động châm thuốc cho Cao Phong, đặt một điếu

thuốc lá, đủ để nói rằng ông ấy coi trọng Cao Phong như thế nào!

“Cậu còn yêu cầu gì nữa?”

“Hay là nói, cần tôi ra tay giúp gì không?”

“Ngoài việc không thể cho mượn binh lính hoặc cho mượn vũ khí trong quân đội cho cậu sử dụng, những việc khác, đặc biệt là những việc trong nước.”

“Cậu cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cậu!”

Ông Trần quẳng hết điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn và nghiêm túc hỏi.

“Vãn bối không có yêu cầu gì cả.”

“Chỉ hy vọng, nếu tôi có thể trở về, ông Trần có thể đáp ứng hết những gì ông đã hứa.”

“Nếu tôi không thể trở về… Vậy nhờ ông Trần, sắp xếp ổn thỏa cho vợ con và gia đình tôi.”

Khuôn mặt Cao Phong không có biểu tình gì, im lặng hút thuốc.

“Được!”

Ông Trần nhẹ thở ra một hơi, sau đó gật đầu đồng ý.

“Nếu cậu có thể trở về, tôi sẽ trả lại cho cậu vinh quang, ánh sang của anh hùng vĩ đại!”

“Nếu cậu không thể quay lại… Tôi sẽ phong cho cậu danh hiệu anh hùng liệt sĩ, đảm bảo vợ con cậu một đời an ổn!”