Rể Quý Rể Hiền

Chương 3514



Chương 3514

Cho dù là ông Trần biết được, anh đã từng ở trước cửa nhà cổ của nhà họ Diệp, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này.

Nhưng, người và người là không giống nhau.

Sức chiến đấu của những hộ vệ nhà họ Diệp, càng không thể nào so sánh với những đội viên dự bị của Đội đặc chủng Nanh Sói.

“Bốp!”

Cao Phong bỗng nhiên đánh một cú đấm, lúc đấm vào lại biến đột nhiên mở hết năm ngón ra, biến thành chưởng đao.

Chưởng đao từ trên cao chém xuống, như dao sắt vậy, mạnh mẽ đánh vào vùng cổ của một người chiến sĩ.

“Ầm!”

Một tiếng chấn động, mắt của người chiến sĩ đó tối lại, ngã xuống đất ngay tại chỗ.

Nhưng, sau khi anh ta ngã xuống đất, vẫn cố cắn răng xông lên trước, ôm lấy chân của Cao Phong, muốn dồn hết sức ra quật ngã Cao Phong xuống đất.

“Dừng tay!”

Chính ngay lúc này, Vu Chính Bình tiến lên trước một bước, quát mắng một tiếng.

“Xoạt!”

Trận hỗn chiến của hơn trăm người, phút chốc bình yên trở lại.

Tất cả mọi người, đều nhìn lên mặt của Vu Chính Bình, chờ đợi mệnh lệnh của ông ta.

Ánh mắt phức tạp của Vu Chính Bình nhìn Cao Phong một cái, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn.

Sức chiến đấu của trận chiến vừa rồi, ông ta nhớ rất rõ, Cao Phong đã đánh bại gần hai mươi người.

Mà bản thân Cao Phong, cả một lần cũng không bị đánh trúng.

Chỉ dựa vào sức chiến đấu này, cũng đủ để đạt đến hàng trung du trong binh đội.

Nhưng mà, đây vẫn chưa đủ!

Muốn ở nơi hỗn loạn như biên giới đứng vững, quét sạch kẻ địch uy chấn nơi biên giới, đây vẫn còn chưa đủ!

Đợi đến ánh mắt của mọi người, tập trung vào mình, Vu Chính Bình mới từ từ mở miệng nói.

“Trận chiến này, vốn không phải là trận quyết chiến sinh tử, cho nên không cần thiết phải chiến đấu đến chết!”

“Tôi ra quy tắc cho các cậu, ngã xuống đất, thì sẽ tính là bại trận.”

“Đội viên dự bị của Đội đặc chủng Nanh Sói, người bại trận đã ngã xuỗng đất, rời khỏi trận!”

“Nếu Cao Phong ngã, cũng tính là bại trận, hủy bỏ tư cách hàm bậc úy.”

“Ông Trần, ông cảm thấy thế nào?”

Sau khi Vu Chính Bình nói xong, chung quy vẫn phải hỏi ý kiến của ông Trần.

Ông Trần suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng gật đầu.

“Được!”

Vu Chính Bình quay đầu lại, mặt hướng về mọi người nói: “Ghi nhớ! Ngã xuống đất thì xem như là bại trận!”

“Cao Phong nếu cậu bại trận, sẽ bị hủy hàm bậc úy! Đồng thời, cho dù là cậu từ biên giới trở về, cũng sẽ không thể tiếp tục cho cậu tăng bậc.”

Ý nghĩ này của Vu Chính Bình không hề che giấu gì mà thẳng thắn để lộ ra bên ngoài.

Nói đến cùng, ông ta vẫn không muốn để Cao Phong khơi khơi được tăng bậc!

“Bắt đầu! Nhớ đấy, ngã xuống đất thì xem như là bại trận!”

Vu Chính Bình không đợi Cao Phong trả lời, đã trực tiếp vẫy tay ra lệnh.

“Xoạt xoạt xoạt!”

Vu Chính Bình vừa dứt lời, những chiến sĩ tinh anh còn lại, một lần nữa vây kín Cao Phong.

Tâm trạng Cao Phong từ từ bình tĩnh trở lại, ánh mắt cực kì sắc bén, quan sát hành động của tất cả mọi người xung quanh.

Một khi có người nào đó xông đến tấn công, sẽ bị Cao Phong đỡ ngay trong phút chốc, sau đó phản kích lại.

“Đánh vào chân anh ta! Khiến anh ta ngã xuống!”

“Cùng nhau lên, đè anh ta xuống là được!”

Có mấy người chiến sĩ đã hét lên, sau đó bỗng nhiên khụy người xuống, nhắm vào chân của Cao Phong đá quét vào.