Rể Quý Rể Hiền

Chương 3515



Chương 3515

“Bầm!”

Một âm thanh chấn động, chân của người chiến sĩ đó, đá mạnh vào chân của Cao Phong.

Mọi người đều mong chờ, cảnh tượng Cao Phong bị hắn quét ngã.

Vậy mà, trong sự quan sát của mọi người, Cao Phong lại không hề hấn gì.

Giống như, không có bị ảnh hưởng gì cả.

Cứ như cú quét chân của người chiến sĩ này, căn bản không có quét trúng chân của Cao Phong.

“A! Xẹt!”

Một giây sau, người chiến sĩ này hét một tiếng rồi ngồi ngã xuống đất, che lại cái chân không ngừng hít thở.

“Xong rồi! Xương chân của tôi bị gãy rồi, chân của anh ta có tấm thép!”

Người chiến sĩ này hít thở mạng, cắn răng nói.

Anh ta chỉ cảm thấy cú đá vừa rồi của mình, nhất định là đá trúng tấm thép, nếu không cũng sẽ không đau như vậy.

Mà Cao Phong lại cười lạnh lùng, đánh trả một cú, đáng lùi một người chiến sĩ.

Vũ Siêu đã từng đánh giá Cao Phong, nói chân anh vô cùng vững chắc, nhưng phần thân trên lại không được vững lắm.

Đây, thật sự là điểm yếu của Cao Phong mà.

Nhưng mà, có thể được Vũ Siêu khen ngợi, là đủ biết công phu ở phần chân của Cao Phong rắn chắc đến mức nào?

Vì thế, nhũng người chiến sĩ này muốn thông qua cách tấn công phần chân của Cao Phong, để quật ngã Cao Phong xuống đất, thì hoàn toàn là trò cười.

Người chiến sĩ ngồi xổm ở dưới đất đó, tuân thủ quy tắc, bị người ta kéo xuống.

Mà lúc này, bên cạnh võ đài, đã đứng gần hai mươi người.

Những người này, toàn bộ đều bị Cao Phong đánh ngã, bị đánh bại ngay tại đó.

Hai tay của Vu Chính Bình để ở sau lưng, trợn to mắt nhìn võ đài.

Sắc mặt Cao Phong không thay đổi, một tay nắm lại, một tay mở hết năm ngón ra, đôi tay không ngừng mở ra nắm lại tấn công liên tục.

“Bốp bốp bốp!”

Mỗi cú đấm đều đấm vào thịt, không có phút nào dừng.

Thấy được trong vòng đấu của Cao Phong, số người trong đó, lượng người không ngừng bị giảm đi.

Mà lượng người bại trận xung quanh vòng đấu thì càng ngày càng nhiều.

Không đến ba phút, lại có thêm mười người bị Cao Phong đáng ngã xuống đất, về đứng ở vùng những người bại trận.

Lâm Thừa Khải kinh ngạc, vẻ không phục của Vu Chính Bình từ từ bớt đi, ánh mắt của mấy người thanh niên ông ta dẫn đến đều trở nên nghiêm trọng.

Ông Trần thì không thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn Cao Phong.

Lúc này ông ta từ trong người Cao Phong, thấy được sự hung bạo ngày xưa của ông cụ Cao.

“Hổ phụ vô khuyển tử! Hậu nhân của ông Cao, quả nhiên là hơn người!”

Ông Trần nhẹ nhàng hí mắt, khen ngợi một tiếng.

“Ông Trần, trận chiến vẫn còn chưa kết thúc đó.”

“Cậu ta mới đánh ngã ba mươi mấy người, thực lực nhiều lắm được tính ở tầm trung.”

Vu Chính Bình nghe vậy, cắn răng phản bác một câu.

Ông Trần không có ý định tiếp lời, chỉ lãnh đạm nhìn trong võ đài.

“Bốp!”

Lúc hai người nói hai câu này, Cao Phong lại hạ gục thêm ba người nữa.

Mà Cao Phong lúc này, cũng đã có chút mệt.

Cho dù hiện tại sức chiến đấu của anh đã tăng vượt trội, nhưng dù gì cũng là một con người bằng da bằng thịt.

Trải qua thời gian chiến đấu dài, thể lực đươ ng nhiên sẽ tiêu hao rất lớn.

“Phù!”

Cao Phong thở một hơi ra, bỗng nhiên xông lên lần nữa, một cái đã lốc xoáy trên không.

“Xoạt!”

Chân phải cứng ngắt của Cao Phong, như sắt thép làm ra vậy, kèm theo tiếng của gió, mạnh mẽ đá ngay vai bên trái của người chiến sĩ.