Rể Quý Rể Hiền

Chương 3518



Chương 3518

Chưa đến ba mươi giây mà đã có hơn ba mươi người ầm ầm nối tiếp nhau ngã sõng xoài trên đất.

Dựa theo quy tắc mà Vu Chính Bình đã định ra trước đó, hiển nhiên những người này đã chiến thua, chỉ có thể thất thểu rời khỏi sàn đấu.

Cao Phong thong thả đứng dậy, lồng ngực lên xuống phập phồng, trên mặt còn một vẻ khiêu khích.

Mà chung quanh anh thì đã có hơn ba mươi chiến sĩ đang nằm vạ vật ngang dọc.

Số chiến sĩ còn có thể đứng thẳng chưa được ba mươi người.

“!”

Toàn trường khiếp sợ, ngay sau đó tiếng lao xao dồn dập lan khắp khán phòng.

Đặc biệt là hơn ba mươi chiến sĩ đã bị đánh bại, từ góc độ của bọn họ mà nhìn lên phía Cao Phong mà không khỏi run sợ hoảng hốt.

Đây rốt cuộc là loại người gì?

Trông cơ thể gầy yếu của anh ta thế kia, cớ sao lại có thể ẩn chứa nguồn sức mạnh mạnh mẽ đến nhường này?

“Ôi đệt! Anh Phong muôn năm!”

Long Tuấn Hạo quỳ rạp trên mặt đất, ngửa đầu than trong sợ hãi.

Vu Chính Bình trợn từng mắt, cũng phải im bặt mất nửa phút rồi mới chợt quát lên: “Không tính! Những người mới ngã xuống này không được tính!”

“Cao Phong cậu trước đó cố tình giả bộ yếu thế, khiến cho mọi người vây đánh mình, sau đó nhân cơ hội giở trò gian lận!”

“Loại hành vi như thế này không đáng là anh hùng hảo hán, không ra thể thống gì cả!”

Vu Chính Bình tức giận không thôi, nhịn không được mà dậm chân mất cái.

“Vì sao lại không tính?” Cao Phong dửng dưng quay đầu lại hỏi.

“Cậu thế này là giở trò lá mặt lá trái! Đương nhiên là không được tính!” Vu Chính Bình cương quyết trả lời.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, trên mặt lộ vẻ cười khẩy, nói: “Cao Phong tuy rằng chưa từng được ra chiến trường, thế nhưng biết một câu thế này, binh bất yếm trá.”

“Tôi rất muốn hỏi xem, tướng Vu, khi ông lên chiến trường thì lần nào cũng sẽ cãi cứng với kẻ địch mới chịu, không cần dùng đến chiến thuật gì hết ư?”

Cao Phong nói xong lời này thì bèn ngậm miệng lại, lẳng lặng chờ cho Vu Chính Bình trả lời.

“Cậu! Tôi, cậu…”

Vu Chính Bình bị nghẹn họng ngay tại trường bởi một lời nói của Cao Phong.

Có ý muốn phản bác thì căn bản la chẳng thể tím được lời nào thích hợp để phản bác lại cả.

“Kẻ làm binh, phải giảo quyệt!”

“Hành động này của Cao Phong đủ để chứng minh chỉ số thông minh của anh ta, tại sao lại không được tính.”

“Tướng Vu trước đó còn nói Cao Phong là hạng người thô bỉ, bây giờ Cao Phong bày thủ đoạn ra thì lại bảo người ta là gian lận, còn mình thì không, hơi bị quá đáng rồi đấy nhỉ?”

Ông Trần thong thả mở miệng, nhìn sang phía Vu Chính Bình.

Chỉ một câu này thôi đã đủ để cho khuôn mặt đương đỏ bừng của Vu Chính Bình biến thành màu rượu vang.

Mà ông Trần thì lại tỏ vẻ tán thưởng đối với hành động này của Cao Phong.

Trên chiến trường, có phong thái hùng dũng là chuyện tốt.

Thế nhưng phải biết tùy cơ ứng biến.

Rõ ràng là có cơ hội tốt, có thể dùng cái giá nhỏ nhất để thu gọn kẻ địch, không nên chăm chăm lấy cứng đối cứng.

Đó không phải là kẻ ngu thì còn là cái gì được?

Từ xưa đến này, thắng là vua thua làm giặc!

Chỉ cần cuối cùng có thể thu hoạch được thắng lợi, thi sẽ chẳng có ai để ý xem quá trình bạn có sử dụng thủ đoạn gì hay không.

“Nhưng đây chung quy thì vẫn không phải là chiến trường chân chính, Cao Phong giở trò gian lận chính là không công bằng!”

Vu Chính Bình cứng họng mãi một lúc sau thì mới rặn ra được một câu như vậy.

“Thế hơn một trăm người cùng hè nhau ra tay với Cao Phong cùng một lúc thế kia, cũng là công bằng sao?” Ông Trần bấy giờ lại đáp trả.

Đến đây, Vu Chính Bình đã không còn lời nào để nói được.

“Mấy người, lui hết ra!”