Rể Quý Rể Hiền

Chương 3519



Chương 3519

Vu Chính Bình nặng mặt một hồi, cuối cùng cũng hạ lệnh cho hơn ba mươi chiến sĩ đang nằm sõng xoài dưới đất.

Hơn ba mươi chiến sĩ khẽ gật đầu, tiếp đó đi đến khu vực trận doanh của chiến sĩ chiến bại.

“Mặc dù chỉ còn lại có ba mươi người, Cao Phong cậu cũng đừng tưởng có thể toàn thân thoát ra được!”

“Lên cho tôi! Mục tiêu cuối cùng là cho cậu ta nằm đo ván!”

Vu Chính Bình dậm chân huỵch một cái, tức khắc ra lệnh.

Ba mươi chiến sĩ tinh anh còn lại trên sân thoáng khựng người một chút, thế rồi nhoáng cái bật mình về phía Cao Phong.

Cao Phong hít sâu một hơi, không hề lui lấy nửa bước, nghênh đón đòn đánh của đám người.

Lúc này đây, Cao Phong hoàn toàn khác hẳn với lúc trước khi mà bị mọi người vây đánh, không hề ra tay phản kích kẻ địch.

Kế sách này dùng một lần là đủ rồi.

“Hừ! để xem mày chịu được bao lâu!”

“Đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì mấy trò vặt vãnh của cậu không có tác dụng gì đâu!”

Vu Chính Bình hừ lạnh một tiếng, hai mắt nheo lại nhìn về phía vòng chiến.

Ba mươi chiến sĩ tinh anh tựa như sài lang hổ báo đương giáng những đòn sắc bén về phía Cao Phong.

Mà Cao Phong thì lại vẫn không hề thay đổi sắc mặt, vừa điều chỉnh hô hấp của mình vừa ra tay ứng đối nhịp nhàng/

“Bốp!”

Cao Phong lựa đúng thời cơ, đột nhiên ra một đòn quật qua vai, đánh văng một chiến sĩ ra ngoài vòng chiến.

“Ầm! Ầm Phịch!”

Người này có thể trọng cao tới tám mươi cân lại bị Cao Phong đánh văng lên trời, tiếp đó là quật trúng một chiến sĩ khác nữa.

Một tiếng ầm vang dội, hai người đồng loại ngã quỵ trên đất.

Một cú quật qua vai cũng có thể đánh ra hiệu quả một hòn đá ném trúng hai con chim.

Cao Phong không nói thêm lời nào, lại tiếp tục xông lên.

Cuộc chiến lại tiếp tục bùng nổ, tiến vào giai đoạn gay cấn nhất.

Những người ngồi cùng với Vu Chính Bình lúc bấy giờ mới thu hết vẻ khinh thường trên mặt lại, ai nấy đều một vẻ nghiêm túc căng thẳng.

Bọn họ rõ ràng nhìn thấy rằng thể lực của Cao Phong đã tiêu hao gần hết, cả người đã hơi run rẩy kia rồi.

Thế nhưng, anh lại tựa như được làm bằng sắt thép, đến thế rồi mà vẫn không chịu gục ngã.

Ngược lại thì đám người xung quanh anh ta thì lại nối tiếp nhau, hết người này đến người khác, đua nhau nhã xuống như ngả rạ.

Mới rồi trên mặt Vu Chính Bình hãy còn tràn đầy một vẻ tự tin khôn cùng, ấy thế mà giờ đây, tự tin đã bay biến bằng sạch, mặt mũi thì nghiêm trọng cùng cực.

Ngay sau đó, vẻ nghiêm trọng này đã biến thành sự khiếp sợ.

Mãi đến cuối cùng, sắc mặt ấy đã trở nên vô cùng khó coi.

Mối khi có một chiến sĩ tinh anh bị đánh ngã thì gương mặt của Vu Chính Bình sẽ càng thêm nặng như chì.

Nhưng mặc kể vẻ mặt ông ta có xấu đến thế nào thì cũng không thể ngăn cản được sự gục ngã thảm bại của đám chiến sĩ tinh anh này.

Một người, ba người, năm người, mười người…

Kẻ địch bên người Cao Phong càng lúc càng vơi đi, mà nhân số bên trận doanh chiến bại thì lại càng lúc càng thêm nhiều người.

Mãi đến cuối cùng, bên người Cao Phong đã chẳng còn được nổi mười người!

Sắc mặt Vu Chính Bình lúc bấy giờ đã trở nên khó coi đến cực điểm, tím lịm như gan heo đến nơi rồi.

“Hộc! Hộc! Hộc!”

Lồng ngực Cao Phong lên xuống dồn dập, anh thở từng hơi từng hơi một.

nhiều vị trí trên người cũng xuất hiện một ít mảng tụ máu, thậm chí đến cả quần áo trên người cũng bị kéo đến rách tươm.

Thế nhưng từ đầu tới cuối, anh ta vẫn không chịu gục ngã.

Chỉ cần không ngã xuống đất thì sẽ không tính là thua cuộc.

Cao Phong dằn lại nhịp thở, trong đầu hiện ra cảnh hồi tưởng.’

Anh đã từng hứa hẹn với Kim Tuyết Mai rằng, chờ khi anh khải hoàn từ chiến trường biên giới về, chắc chắn sẽ có hàm cấp treo trên mình, bảo hộ cô và bé con một đời an ổn.