Rể Quý Rể Hiền

Chương 3825



Chương 3825

“Tiểu đội đầu tiên bắn đạn xong, tiểu đội thứ hai tiến lên.”

Liễu Tông Trạch cười mỉa một tiếng, lại hạ lệnh.

“Rõ!”

Phân đội thứ hai cũng có gần chục nghìn binh lực.

Đi vào khu vực Nam Cương xong, chỉ trong nháy mắt đã trực tiếp nổ súng.

Đức Khánh vốn định dẫn người rời đi, lúc này phía sau súng pháo không dứt, ông ta muốn chạy là chuyện không thể.

“Mẹ nó! Khối tập đoàn Phong Hạo đừng khinh người quá đáng.”

“Tôi thấy các người đang tự tìm đường chết!”

Chỉ trong nháy mắt Đức Khánh thẹn quá hóa giận, lúc này ra lệnh một tiếng, cường đạo Nam Cương trực tiếp bắt đầu phản kích.

“Pằng pằng pằng pằng pằng!”

“Pằng pằng pằng!”

Đạn điên cuồng càn quét, hai bên lập tức bắt đầu bắn nhau mãnh liệt.

Nhưng Liễu Tông Trạch ra lệnh, binh sĩ Phong Hạo vừa đánh vừa lui.

Mà trên thực tế, ở trước mặt tình hình này, binh sĩ Phong Hạo chỉ có thể không ngừng lùi lại.

Bởi vì bọn họ chỉ có mười nghìn người, nhưng bên cường đạo Nam Cương, hiện giờ có khoảng hơn bốn mươi nghìn người.

Liễu Tông Trạch cầm ống nhòm quan sát xung quanh, còn có thể loáng thoáng thấy được động tĩnh xung quanh.

Bên cạnh Đức Khánh phải có hơn chục nghìn người.

Càng có nhiều người mai phục ở xung quanh.

Chỉ cần binh sĩ Phong Hạo dám xâm nhập vào khu vực Nam Cương, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức lao tới, phá đường lui của binh sĩ Phong Hạo.

Nếu thực sự tới lúc đó, người nào cũng không cứu được binh sĩ Phong Hạo, chờ đợi bọn họ chỉ có toàn quân bị diệt.

Liễu Tông Trạch chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này.

Hơn nữa nhiệm vụ chính của anh ta hôm nay, không phải là cứng rắn đối đầu với cường đạo Nam Cương.

Mà là muốn dây dưa với bọn họ, không ngừng kéo dài thời gian.

Cho nên chỉ cần đám Đức Khánh bắt đầu phản kích, Liễu Tông Trạch sẽ lập tức bảo người lùi lại.

Cho dù bắn trúng người hay không, bảo vệ tính mạng đặt lên hàng đầu.

Cho nên giữa hai bên, gần như đều không tiến vào tầm bắn.

Trong tình huống như vậy, hai bên gần như không có tổn thất gì.

“Rút lui!”

Liễu Tông Trạch ra lệnh một tiếng, mười nghìn binh sĩ Phong Hạ lập tức xoay người chạy trốn.

Chưa tới hai phút, toàn bộ đều chạy tới bên biên giới, rời khỏi khu vực Nam Cương.

“Mẹ kiếp!”

“Phế vật! Hèn nhát!”

“Có dũng khí thì đừng chạy! Phế vật!”

Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt tràn ngập đắc ý.

Mục đích chân chính của Liễu Tông Trạch, đương nhiên là ông ta không biết.

Cho nên ở trong mắt ông ta, đám Liễu Tông Trạch tiến vào một chuyến này, không kiếm được bất cứ tiện nghi gì, thậm chí còn bị ông ta đuổi ra ngoài.

Chuyện này đại biểu, hôm nay Đức Khánh này thắng một ván.

“Không sao, hôm nay tôi chậm rãi trêu đùa với mấy người.”

Liễu Tông Trạch thưởng thức bật lửa trong tay, ngồi trên nắp động cơ ô tô, vẻ mặt thản nhiên.

“Hừ! Đám phế vật.”

Đức Khánh mắng một câu, xoay người muốn đi.

“Phân đội thứ hai, tấn công.”

Đợi Đức Khánh đi ra một khoảng, Liễu Tông Trạch lại hạ lệnh.

“Lạch cạch!”

Bật lửa dấy lên ngọn lửa, Liễu Tông Trạch nghiêng đầu châm một điếu thuốc.