Rể Quý Rể Hiền

Chương 3826



Chương 3826

“Giết! Giết chết cường đạo Nam Cương!”

“Diệt cường đạo Nam Cương, khiến chó già Đức Khánh quỳ xuống xin tha!”

“Giết giết giết!”

Binh sĩ Phong Hạo phân đội thứ hai giống như đánh tiết gà, điên cuồng khởi xướng xung phong.

“Pằng pằng pằng pằng pằng!”

“Bùm! Bùm!”

Âm thanh tiếng súng lại vang lên, đuổi theo đám Đức Khánh đang rời đi.

“Phản kích!”

Đức Khánh cũng không chút do dự, lại hạ lệnh phản kích.

“Lùi lại!”

Liễu Tông Trạch phun ra một làn khói, cười ha ha, ra mệnh lệnh lần nữa.

Chỉ trong nháy mắt, binh sĩ Phong Hạo lại trốn khỏi phạm vi của Nam Cương.

Đức Khánh bị chọc tức đến điên mất.

Khối tập đoàn Phong Hạo đây là muốn làm gì?

Bọn họ làm như vậy là có mục đích gì?

“Hôm nay ông đây không đánh chết các người, thì cũng làm các người mệt chết.”

“Thấy được chưa? Sau lưng tôi có một trăm nghìn người, đây chỉ là một nửa binh lực của khối tập đoàn Phong Hạo thôi.”

“Hôm nay ông đây chia ra làm hai mươi tiểu đội, mệt cũng mệt chết đám chó ngốc các người.”

Liễu Tông Trạch không ngừng cười mỉa, đột nhiên vươn ba ngón tay ra, sau đó duỗi tay về phía trước.

“Giết!”

Phân đội thứ ba gần chục nghìn binh sĩ Phong Hạo, cũng khởi xướng xung phong.

Đám Đức Khánh chỉ có thể nghiến răng phản kích, trong lòng vô cùng bực tức.

Bọn họ có thể làm gì?

Bọn họ cũng rất bất đắc dĩ mà!

Khối tập đoàn Phong Hạo, mỗi lần chỉ cần sử dụng mười nghìn binh sĩ.

Nhưng bên Đức Khánh, tất cả binh sĩ đều rất khẩn trương.

Bởi vì bọn họ muốn giết sạch binh sĩ Phong Hạo, như vậy cần phải dùng nhân số gấp mấy lần nghiền áp.

Cho nên tạo thành tình huống chính là, khối tập đoàn Phong Hạo dùng mười nghìn người làm phiền, đổi lấy mệt mỏi của đám cường đạo Nam Cương.

Vụ kinh doanh này, kiếm được ổn định không lỗ.

Đám người của khối tập đoàn Phong Hạo có thể tạo thành hai mươi phân đội nhỏ.

Một vòng đánh xuống, thì là hai mươi lần xung phong.

Nếu một vòng không đủ, vậy thì hai đợt.

Cho dù không đánh chết cường đạo Nam Cương, cũng phải đánh bọn họ mệt nằm sấp xuống.

Không có biện pháp, nhiều người thì tùy hứng!

Thoáng cái buổi trưa đã qua, Liễu Tông Trạch không làm gì, cứ đánh du kích với cường đạo Nam Cương như vậy.

Địch rút lui bọn họ đuổi theo, địch đuổi theo bọn họ rút lui.

Ba chữ vô liêm sỉ, dùng hành động thực tế suy diễn tới cực hạn.

Nhưng hiệu quả vô cùng rõ ràng.

Tuy không giết được mấy cường đạo của Nam Cương, nhưng chế trụ được đám Đức Khánh.

Khiến bọn họ căn bản không có biện pháp, phân tâm đi làm việc khác.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Mặt trời đang chậm rãi chuyển động, mãi tới khi mặt trời lặn ở phía tây.

Sắc trời dần tàn, màn đêm bắt đầu buông xuống.

Mà khối tập đoàn Phong Hạo giao chiến với cường đạo Nam Cương, vẫn còn đang hừng hực khí thế.

“Mẹ nó! Khối tập đoàn Phong Hạo đúng là đám chó điên!

“Ngài Đức Khánh, có phải là chúng ta nên đi ăn cơm rồi không? Các anh em không ăn cơm thì không có sức đánh trận!”

“Mẹ kiếp! Tôi không tin đám chó điên khối tập đoàn Phong Hạo không đói bụng, bọn họ vẫn luôn ở yên đây.”