Rể Quý Rể Hiền

Chương 3862



Chương 3862

Sĩ quan phụ tá xòe tay ra, động tác thô bạo đẩy Mạnh Tuấn Phi ra, miệng cũng mắng những lời không sạch sẽ.

Trong lòng Mạnh Tuấn Phi dấy lên lửa giận, lại tiến lên.

“Anh Mạnh, anh đứng yên đừng nhúc nhích.”

Bỗng nhiên Cao Phong mở miệng, vừa nói vừa đặt chén trà xuống.

Mạnh Tuấn Phi nghe thấy thế, không hiểu sao trong lòng đột nhiên an tâm hơn.

Thông qua gần hai mươi ngày tiếp xúc, Cao Phong có loại năng lực vừa nói là khiến người ta an tâm.

“Mẹ nó còn dám mở miệng sao?”

Sĩ quan phụ tá kia cười mỉa một tiếng, quay đầu nhìn Cao Phong.

“Anh có biết, vì sao các anh có cơ hội nhảy nhót trước mặt tôi lâu như vậy không?”

Cao Phong cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Ông đây muốn nhảy bao lâu thì nhảy bấy lâu, anh còn di ngôn gì, nói sớm một chút đi.”

Sĩ quan phụ tá nghịch khẩu súng lục, cười mỉa hỏi.

“Không nói tới vấn đề này, tôi muốn hỏi một chuyện trước…”

“Anh vừa mới nói tôi không biết dùng súng đúng không?”

Cao Phong chậm rãi ngồi thẳng người, trên gương mặt là ý cười không hiểu.

“Anh biết chơi cái lông!”

“Anh ngoại trừ chỉ huy ra, còn có thể làm gì chứ?”

“Từ khi anh tới bên Cảnh Đông, đánh mấy chục cuộc chiến, anh từng tham gia một lần sao?”

“Chỉ dựa vào anh mà đòi biết chơi súng? Ông đây cho anh khẩu súng, con mẹ nó anh có thể bắn ra đạn sao?”

“Ha ha ha!”

“Toi sợ để anh ta dùng súng chĩa về phía tôi, cuối cùng người chết vẫn là anh ta?”

Ba tên sĩ quan phụ tá đều cười to, trong mắt lộ ra khinh thường.

“Ếch ngồi đáy giếng, đúng là tên phế vật.”

Cao Phong vừa nói xong, không đợi ba tên sĩ quan phụ tá kịp phản ứng, đột nhiên vươn tay vỗ mặt bàn.

“Rầm!”

Một tiếng động vang lên, một hộp giấy ở trên bàn bay lên.

Ba tên sĩ quan phụ tá đều nhìn về phía mặt bàn theo bản năng, nhưng không đợi bọn họ thấy rõ ràng, tay Cao Phong đã vung lên, trực tiếp cầm lấy thứ gì đó màu đen.

“Tách!”

“Răng rắc!”

“Pằng!”

Âm thanh mở chốt an toàn và nổ súng gần như cùng vang lên.

Ánh mắt Cao Phong bình tĩnh, cổ tay nắm súng vô cùng ổn định, vậy mà một phát súng bắn ra không xuất hiện nhiều sức giật.

Họng súng phun lửa, sau đó viên đạn bay ra.

“Phụt!”

Một giây sau, một viên đạn xuyên qua không khí, bắn mạnh vào cổ tay cầm súng của một sĩ quan phụ tá cách Cao Phong gần nhất.

“Leng keng!”

“Rầm!”

Cổ tay của sĩ quan phụ tá bị bắn trúng, máu tươi vẩy ra, lúc này súng lục cũng rơi xuống đất.

Khi rơi xuống đất, lại càng cướp cò bắn một viên đạn.

Vậy mà viên đạn bay vù một cái, dán sát bên tai Mạnh Tuấn Phi.

Lại lệch thêm một centimet, lỗ tai của Mạnh Tuấn Phi sẽ bị thương.

Nếu lại lệch mấy centimet, e rằng đầu Mạnh Tuấn Phi sẽ bị bắn nát.

Sau khi trong phòng có hai tiếng súng vang lên, hoàn toàn rơi vào im lặng.

Người nào cũng không nghĩ tới, vậy mà Cao Phong hung hãn như thế.

Từ lúc cầm lấy súng lục đến khi đóng chốt an toàn, lại đến khi lên đạn bóp cò…

Liên tục mấy động tác này, vận hành như nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát, ở phía giữa không có mắc kẹt.