Rể Quý Rể Hiền

Chương 3863



Chương 3863

Hơn nữa bắn trúng cổ tay sĩ quan phụ tá kia trước tiên, khiến súng lục rơi xuống đất, lập tức giải trừ uy hiếp.

Như vậy, có thể là một người chưa từng nghịch súng sao?

Như vậy có thể là một người chưa từng ra chiến trường, ngay cả chốt an toàn cũng không mở được sao?

Quan trọng nhất chính là, Mạnh Tuấn Phi thậm chí cảm nhận được, ngay cả khi súng cướp cò bắn một phát, đều là Cao Phong cố ý, mục đích là vì cảnh cáo mình.

Nhưng quay đầu nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng, có lẽ chỉ là trùng hợp.

Nhưng dù vậy, kỹ năng bắn súng của Cao Phong đã kinh diễm toàn trường, còn khiến mấy người lập tức ngu ngơ.

Chẳng trách anh có thể nắm chắc, hóa ra tốc độ và độ chính xác của anh khủng bố như thế.

Anh đã nghịch súng tới mức độ xuất thần nhập hóa rồi sao?

“Tí tách! Tí tách!”

Cổ tay của sĩ quan phụ tá kia không ngừng có máu tươi chảy ra.

Cho dù anh ta dùng tay khác che lại, nhưng máu tươi vẫn không ngừng lan từ khe hở ra.

Ngay sau đó, sĩ quan phụ tá kia đặt mông ngồi dưới đất, ôm cổ tay nghiến răng không ngừng rên rỉ.

Tiếng súng ở trong phòng truyền ra, bên ngoài lại là một trận xao động.

Nhưng không được gọi vào, bọn họ không dám tùy tiện bước vào.

“Cao Phong, con mẹ nó tao thấy mày thực sự muốn chết!”

Hai sĩ quan phụ tá khác không nói hai lời, lúc này muốn mở chốt an toàn.

“Pằng! Pằng!”

Vẻ mặt Cao Phong không đổi, chỉ trong nháy mắt liên tục có hai phát súng bắn ra.

Toàn bộ hành trình Mạnh Tuấn Phi đều trợn to mắt nhìn, Cao Phong thậm chí đều không nhắm bắn, giống như tùy tiện nổ súng.

Dưới tình huống này, anh có thể bắn chuẩn sao?

“Phụt! Phụt!”

Mà ngay sau đó truyền ra âm thanh, cho Mạnh Tuấn Phi đáp án.

“Á!”

Hai sĩ quan phụ tá khác cũng hét thảm một tiếng, súng lục trong tay lập tức rơi xuống đất.

Ngay sau đó hai người cùng ôm cổ tay ngồi xổm người xuống, sắc mặt trở nên vô cùng tái mét.

Mạnh Tuấn Phi trợn to mắt, nhìn về phía hai sĩ quan phụ tá.

Chỉ thấy hai bọn họ, trên cổ tay cầm súng của mỗi người, đều bị Cao Phong bắn một phát trúng mục tiêu, máu tươi giàn dụa.

Rõ ràng là Mạnh Tuấn Phi trợn to mắt nhìn.

Rốt cuộc là Cao Phong có tốc độ gì, mức độ chính xác gì?

Phát súng đầu tiên bắn cổ tay sĩ quan phụ tá kia, muốn nói là trùng hợp cũng có khả năng.

Nhưng lúc này đây, liên tục hai phát súng, đều trúng mục tiêu là cổ tay.

Ba phát súng bắn ra, đều bắn trúng một chỗ.

Đây còn là trùng hợp nữa sao?

Mạnh Tuấn Phi hoàn toàn phục rồi.

Ở trong lòng ông ta, thậm chí sinh ra cảm xúc nghĩ lại mà sợ.

Nếu vừa rồi ông ta thật sự muốn đi giết Cao Phong, chỉ sợ không đợi ông ta lấy súng ra, Cao Phong sẽ bắn ông ta một phát mất mạng?

“Ôi! Chết tiệt, chết tiệt, người đâu!”

“Ông đây muốn các người đều tiến vào!”

Ba tên sĩ quan phụ tá đau tới mức nhe răng trợn mắt, kêu lớn với bên ngoài.

Nhưng bên ngoài không có một chút động tĩnh.

“Lại ầm ĩ, tôi bắn nát đầu anh.”

Cao Phong lười biếng dựa vào ghế, thổi họng súng một hơi, động tác vô cùng tiêu sái.

Chỉ trong nháy mắt, tình thế thay đổi, Cao Phong chấn nhiếp toàn trường.

“Cao Phong, con mẹ nó mày đừng đắc ý!”

“Cho dù mày giết bọn tao thì có thể thế nào?”

“Mày cho rằng mày có thể chạy được sao? Ở bên ngoài có tám trăm người của ông đây, tao cho mày giết!”