Rể Quý Rể Hiền

Chương 3910



Chương 3910

Trong tầng mây đen kia, giống như có một con mãnh thú đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị nhân lúc Cao Phong không chú ý, sẽ một kích trí mạng.

“Ha ha…”

Cao Phong cười mỉa một tiếng, đột nhiên giơ đao về phía bầu trời.

“Tao giết thì giết! Mày làm khó dễ được tao!”

“Cho dù mày khiến vận mệnh của tao gian nan cỡ nào, cho dù mày khiến vận mệnh của tao long đong, mày cũng không thể đánh ngã tao! Không thể chinh phục tao!”

“Mày nhìn sau lưng tao xem, có bao nhiêu người chống đỡ với tao, mày, không thể đánh ngã tao!”

Ánh mắt Cao Phong căm tức nhìn bầu trời, thanh đao trong tay chỉ về phía sau.

“Giết! Giết! Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Hơn ba trăm binh sĩ Phong Hạo đều phát ra tiếng gầm thét rung trời.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Trong tầng mây màu đen, từng tia chớp bắt đầu không ngừng lóe lên, không ngừng phát ra âm thanh.

Nhưng hơn ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo cùng hò hét ngập trời, vậy mà che tiếng sấm này, cường bạo che kín lại.

Thậm chí ngay cả mây đen bao phủ trên đỉnh đầu mọi người, đều sắp bị tiếng hò hét ngập trời đánh tan.

“Nói tao mệnh phạm thiên sát, nói tao cả đời long đong, thiên sát cô tinh sao?”

“Cao Phong tao không tin!”

“Hiện giờ tao nắm tám mươi phần trăm tài phú của Việt Nam, nắm trong tay ba thành trì lớn.”

“Nam Cương, Cảnh Đông, Tam Giác Vàng, đều là của Cao Phong tao.”

“Trái lại tao muốn nhìn xem, tao có thể nghịch thiên cải mệnh hay không!”

Cao Phong nghiến răng rống lên, chiến đao lóng lánh trong tay đột nhiên vung mạnh trong không trung.

Lâm Vạn Quân nói, hành trình tới Nam Cương lần này, là bước ngoặt vận mệnh của Cao Phong.

Đợi Cao Phong chiến thắng trở về, nhất định có thể thay đổi vận mệnh.

Mà Cao Phong chém đao về phía không trung, chính là tạm biệt quá khứ.

“Bùm bùm bùm!”

Tiếng sấm kinh thiên đột nhiên vang lên, mưa to như trút nước rơi xuống.

Mây đen màu đen kia giống như đôi tay vô hình, đột nhiên vạch miệng ra, mưa to như trút nước rơi xuống.

“Rào rào rào rào!”

“Bùm bùm bùm bùm.”

Mưa như trút nước, rơi xuống đầu mọi người.

“Phong Hạo! Phong Hạo! Phong Hạo!”

“Phong Hạo! Phong Hạo! Phong Hạo!”

Hơn ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, tất cả đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, miệng kêu to hai chữ Phong Hạo.

Cho dù mưa rơi lên mặt bọn họ, bọn họ cũng cố gắng mở to mắt, không có một chút ảnh hưởng.

Lúc này Cao Phong giống như tín ngưỡng của hơn ba trăm nghìn người.

Tụ tập hơn ba trăm nghìn người có cùng tín ngưỡng lại, cường đại như thiên thần hạ phàm.

Cho dù là người nào nhìn thấy, cũng phát ra sợ hãi từ tận đáy lòng.

Một cơn mưa to, rơi khoảng chừng gần sáu tiếng.

Đến mười hai giờ trưa, giống như bị người ta ấn nút tạm dừng, mưa to lập tức dừng lại.

Mây đen tản đi, bầu trời trong xanh, giống như mọi chuyện đều chưa xảy ra.

Cơn mưa lớn rửa sạch vô số máu tươi, cũng rửa sạch hoàn toàn trận hỏa chiến ở Nam Cương.

Ngay cả mùi máu tươi ở trong không khí, đều gần như không thể ngửi thấy.

Cao Phong hạ mệnh lệnh, bảo tất cả mọi người dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp hiện trường.

“Ở bên cạnh biên giới Tây Vực kia, đào ra hố chục nghìn người.”

“Thi thể của tất cả cường đạo Nam Cương, đều bỏ vào trong đấy.”

Cao Phong đứng ở cửa sổ, cầm một điếu thuốc lạnh nhạt nói.

“Dạ! Anh Phong em hiểu rồi.”

Liễu Tông Trạch căn bản không hỏi Cao Phong, vì sao muốn chôn ở bên cạnh Tây Vực gần Nam Cương, chỉ gật đầu tại chỗ đồng ý.