Rể Quý Rể Hiền

Chương 3911



Chương 3911

“Tuấn Hạo, dẫn dắt đám Mạnh Tuấn Phi làm quen với Tam Giác Vàng, sau này có thể đạt thành quan hệ lui tới mua bán.”

“Sau đó tạm thời không cần đi, buổi tối ở lại họp.”

Cao Phong chậm rãi xoay người, nhìn về phía Mạnh Tuấn Phi và Long Tuấn Hạo.

“Dạ! Anh Phong!”

Long Tuấn Hạo và Mạnh Tuấn Phi cùng đồng ý, sau đó rời khỏi phòng.

Cao Phong nhìn mấy người rời đi, lại hút một hơi thuốc.

Hiện giờ Nam Cương đã bị đánh hạ.

Tam Giác Vàng, Nam Cương, Cảnh Đông, tất cả đều bị anh nắm trong tay.

Anh coi như hoàn thành nhiệm vụ, cần phải trở về.

Nhưng trước khi trở về, có một số việc chắc chắn phải xử lý sạch sẽ.

Ba nơi này, chắc chắn phải phân chia thế lực lần nữa, cùng với sắp xếp chuyện khác.

Nếu không không bảo vệ được, lại xuất hiện lượng lớn cường đạo Nam Cương.

Cao Phong phải nghĩ biện pháp, có thể làm một lần nhàn nhã cả đời.

Tóm lại, hiện giờ ba nơi này chắc chắn phải liên kết với nhau.

Cho nên anh phải tự mình xử lý xong mọi chuyện, mới có thể về nhà.

“Nhà!”

Cao Phong chậm rãi ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời lẩm bẩm: “Chữ này khiến người ta mê luyến biết bao nhiêu!”

Trước đây Cao Phong không có khái niệm gì đối với chữ nhà này.

Anh từng cho rằng, hải phận của nhà họ Cao là nhà anh.

Nhưng đối với một Cao Phong còn nhỏ tuổi mà nói, nơi đó chỉ là một nơi ăn ngủ mà thôi.

Mãi tới sau này Cao Phong gặp được Kim Tuyết Mai, mới biết được hàm nghĩa thật sự của chữ này.

Hóa ra nhà không phải là nơi cố định.

Có người yêu bạn, người yêu của bạn ở đó, đó mới gọi là nhà.

Cho nên Cao Phong có nhận thức mới đối với chữ này một lần nữa.

Mỗi khi nghĩ tới chữ này, trái tim Cao Phong đều trở nên yên bình lại.

Mỗi khi nghĩ tới Kim Tuyết Mai trong nhà, cùng với hai cục cưng trong bụng, trong lòng Cao Phong càng thêm dịu dàng.

Gia đình, thiên hạ!

Cao Phong đánh hạ thiên hạ Nam Cương, bảo vệ đất nước này.

Kế tiếp, anh chỉ muốn về nhà ở bên người nhà.

“Mình dùng một tháng, trả lại hết nợ nần đối với Việt Nam.”

“Mình trả lại hết ông Trần, cùng với những người từng giúp đỡ mình, mình không làm… Cả Việt Nam thất vọng.”

“Kế tiếp mình phải dồn hết quãng đời còn lại, đi trả lại hết người nhà.”

Trong đôi mắt Cao Phong lóe lên vô số dịu dàng.

Đó là cảm giác hạnh phúc, vì sắp được làm cha.

Trong biên giới, thủ đô, trong phòng ông Trần.

Ông Trần đứng trước bàn làm việc, hai tay chống lên bàn.

Mà Diệp Thiên Long, Trọng Dương Bình, Lâm Thừa Khải, Vu Chính Bình, cùng với mấy người đeo quân hàm khác đều ngồi xung quanh.

Nhiều vô số, vậy mà không dưới hai mươi người.

Ở trước mặt mọi người, Diệp Thiên Long vốn ăn nói có ý tứ, hôm nay là lần đầu tiên bày ra tính cách vô cùng sinh động.

“Bản tin chiến sự này để tôi tự mình nói.”

“Con rể tôi, Cao Phong! Các người quen đúng không?”

Diệp Thiên Long cười kiêu ngạo, đứng dậy hỏi.

“Quen, quen.”

Mọi người có chút buồn cười nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu đáp.

“Chính hôm nay đã cho mọi người, cho Việt Nam chúng ta một phần lễ lớn.”

“Phần lễ lớn này là gì? Quét sạch cường đạo Nam Cương, đây là thứ nhất.”