Rể Quý Rể Hiền

Chương 3922



Chương 3922

Long Tuấn Hạo đi tới bên cạnh Cao Phong, nhỏ giọng nói: “Anh Phong, đừng nghĩ nữa, các anh em đã mất, chúng ta báo thù cho bọn họ rồi.”

“Từ nay về sau, khối tập đoàn Phong Hạo chúng ta sẽ là bá chủ! Sẽ không còn có người dám đánh chủ ý với chúng ta nữa.”

Liễu Tông Trạch cũng đã đi tới, vươn tay vỗ bả vai Cao Phong, cho Cao Phong ánh mắt kiên định.

Người khác có thể không hiểu Cao Phong, nhưng hai bọn họ không thể không hiểu.

“Tôi biết, tôi không sao.”

Cao Phong xua tay mỉm cười, trong lòng than nhẹ một tiếng, dứt bỏ tạp niệm trong đầu.

Trên chiến trường, chết là điều không thể tránh được.

Muốn tránh bị thương tổn, chỉ còn hai con đường.

Con đường thứ nhất, đó chính là vĩnh viễn không lên chiến trường, vĩnh viễn không tham dự phân tranh, không có chiến đấu sẽ không có thương vong.

Nhưng nếu có một số chiến trường không thể không đi, có một số cuộc chiến không thể không tham dự.

Vậy thì chỉ có con đường thứ hai để đi.

Con đường thứ hai này, đó chính là phải chiến đấu!

Giống như Cao Phong và đám người Long Tuấn Hạo, giống như đề tài từng nói tới.

Có đôi khi bạn nhất định phải đánh kẻ địch tới lúc phục, sợ, khiến bọn họ sợ bạn từ tận đáy lòng, mới không dám xâm phạm bạn một chút.

Mỗi khi muốn có ý xấu với bạn, phải cân nhắc hậu quả mới được.

Mà quá trình khiến kẻ địch sợ hãi, chắc chắn cần trả giá là thương vong một số người, mới có thể đạt thành mục tiêu này.

Điểm này, cho dù là thần đều khó tránh khỏi!

Cho nên cho dù Cao Phong tự trách, cũng vô dụng.

“Chỉ hi vọng sau này, các anh em có thể tốt hơn, không cần đi tham dự phân tranh.”

“Đến lúc đó chúng ta chiếm cứ ba nơi này, khai phá tài nguyên, hoàn toàn có thể tự cung tự cấp.”

“Có chiến tích lúc trước của chúng ta uy hiếp, sẽ không có người ngoài xông vào trêu chọc chúng ta nữa.”

Cao Phong nhìn mọi người ở phía xa chạm cốc với nhau, nhẹ giọng nói.

Giống như trong biên giới Việt Nam hiện giờ, Cao Phong vô cùng tự tin, chỉ cần không phải là kẻ ngốc sẽ không có người nào dám đi trêu chọc Kim Tuyết Mai.

Bởi vì Cao Phong chiến đấu ở thủ đô, đã uy hiếp vô số người.

Cho dù kẻ nào trước khi động vào Kim Tuyết Mai, cũng phải suy nghĩ một chút, người đó có gánh nổi sự trả thù của Cao Phong hay không.

“Yên tâm đi anh Phong, các anh em chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Long Tuấn Hạo uống một ngụm rượu, cũng nghiêm túc nói.

Cao Phong khẽ gật đầu, nói: “Sau này chúng ta trở về, tôi cảm thấy, có khả năng ông Trần còn bảo chúng ta đi tới chỗ khác.”

“Đến lúc đó, các cậu không cần nói gì, tôi tới bàn với ông ấy.”

Nghe Cao Phong nói như vậy, Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo đều sửng sốt.

“Anh Phong, anh chuẩn bị làm như thế nào?”

Liễu Tông Trạch im lặng một lát, ngẩng đầu hỏi.

“Không đi.”

Cao Phong không có một chút do dự, nói thẳng hai chữ này.

“Chuyện này…”

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ tới Cao Phong từ chối rõ ràng như vậy.

“Dù sao ông Trần nói như thế nào, tôi đều không xuất chinh nữa.”

“Cùng lắm là giúp bọn họ bày mưu tính kế, bảo bọn họ phái người khác qua.”

“Tôi, mệt mỏi.”

Cao Phong ngẩng đầu nhìn trời đêm, nhẹ giọng nói.

Hiện giờ anh chỉ muốn trở lại bên cạnh Kim Tuyết Mai, ôm Kim Tuyết Mai nghỉ ngơi thật tốt.

“Được, đến lúc đó chúng tôi sẽ không nói lung tung.”

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đều liên tục gật đầu, lập tức đồng ý.

“Đi thôi, chúng ta đi vào nhà họp.”

“Tôi sẽ thảo luận chuyện sau đó với bọn họ một chút.”