Rể Quý Rể Hiền

Chương 3937



Chương 3937

“Vãn bối là Cao Phong, may mắn không làm nhục mệnh!” Cao Phong chậm rãi giơ tay, hơi khom người, rồi nói với mọi người.

“May mắn không làm nhục mệnh!” Liễu Tông Trạch cũng mang theo vẻ mặt cương nghị, hô một tiếng theo.

“Soạt!”

Giờ phút này, trong hốc mắt của vô số người lập tức đỏ hồng.

Đêm ấy, ba người Cao Phong đơn thương độc mã xông vào Nam Cương, trong miệng hô lớn, xâm phạm Việt Nam ta, dù xa cũng phải giết!

Dù Việt Nam rộng lớn, binh mạnh tướng mạnh, lại đem toàn bộ gánh nặng đè lên trên người ba người trẻ tuổi. Nhưng bọn họ lại không oán không hận, một vai gánh vác toàn bộ trách nhiệm trong thiên hạ quốc gia.

Tuy rằng Việt Nam rộng lớn, nhưng chưa từng cho bọn họ một người nào, cũng chưa từng cung cấp cho bọn họ một chút tài nguyên nào hết. Một đêm đó, tráng sĩ ra trận, không biết khi nào mới có thể trở về.

Hôm nay, Cao Phong cuối cùng cũng giết hết quân giặc, rút quân chiến thắng trở về, thử hỏi có người nào có thể không chấn động tâm thần được chứ?

Một câu may mắn không làm nhục mệnh, đã nói hết những khó khăn gian khổ và những gian nan hiểm trở trong một tháng này.

Một câu may mắn không làm nhục mệnh, lại càng khiến tất cả những người có mặt ở đó đều rơi nước mắt cảm động.

Anh xứng đáng!

Dù cho anh bất cứ chức vị gì thì cũng xứng đáng!

“Tốt! Tốt!” Ông Trần liên tục gật đầu, sau đó trực tiếp đi lên đón.

Hai mươi bảy người trung niên hàm tướng phía sau cũng theo sát.

Cao Phong dẫn Liễu Tông Trạch bắt đầu bước tới, nhưng tốc độ của đám người ông Trần còn nhanh hơn.

“Soạt!”

Hai bên tới gần, ông Trần duỗi tay nắm lấy bàn tay của Cao Phong, trong ánh mắt lóe lên vẻ vô cùng kích động. Lúc này, nói gì cũng đều là vô nghĩa, ngôn ngữ dường như không còn là thứ quan trọng như vậy nữa.

“Tốt! Tốt! Cậu rất giỏi!”

Lúc này, ông Trần cũng dường như chỉ nói được mấy chữ này, thậm chí còn mang theo sự run rẩy.

“Ông Trần, biểu hiện của Cao Phong có làm ngài hài lòng không?” Cao Phong thản nhiên cười, nhìn ông Trần và hỏi.

“Hài lòng!” Ông Trần biết đây chỉ là một câu trêu đùa của anh, nhưng vẫn gật đầu một cách vô cùng nghiêm túc.

Sau đó, ông Trần lùi lại ba bước, cánh tay phải đột nhiên giơ lên không trung.

“Chúc mừng giáo quan Cao chiến thắng trở về, chúc mừng giáo quan Cao, chúc mừng Liễu Tông Trạch, chúc mừng Long Tuấn Hạo, chúc mừng khối tập đoàn Phong Hạo!”

Ông Trần hô một câu này lên, mấy trăm chiến sĩ đều giơ tay, lại thêm đám người Diệp Thiên Long, tất cả đều đồng loạt hô lên.

“Chúc mừng giáo quan Cao chiến thắng trở về, chúc mừng giáo quan Cao, chúc mừng Liễu Tông Trạch, chúc mừng Long Tuấn Hạo, chúc mừng khối tập đoàn Phong Hạo!”

Liên tiếp ba lần chấn động trời đất.

Đợi đến khi âm thanh lắng xuống, sắc mặt của ông Trần nghiêm túc, ánh mắt cũng nghiêm túc, rồi hô lớn một tiếng: “Chúc mừng Việt Nam!”

“Chúc mừng Việt Nam!”

“Chúc mừng Việt Nam!”

“Chúc mừng Việt Nam!”

Lại thêm ba tiếng hô nữa, âm thanh đinh tai nhức óc.

Câu nói này của ông Trần không hề nghiêm trọng một chút nào. Có thể có được dũng tướng như đám người Cao Phong, đây chắc chắn là may mắn của quốc gia.

Chúc mừng Việt Nam cũng là chuyện hợp lý.

Sau một loạt nghi thức chào đón, mọi người tiến vào trong phòng rồi ngồi xuống. Đầu tiên là một hồi hỏi han ân cần với nhau, ông Trần hắng giọng một cái.

“Biết thằng nhóc nhà cậu rất bận, nên tôi cũng không nói nhiều người vô nghĩa nữa, chúng ta bàn việc chính đi.” Ông Trần vừa nói ra câu nói này, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh.

Luận công chia thưởng.

Đây là chuyện tuyệt đối không thể thiếu sau khi Cao Phong trở về.