Rể Quý Rể Hiền

Chương 3938



Chương 3938

Ông Trần cầm một văn kiện của đảng có con dấu màu đỏ, rồi chậm rãi đứng lên. Đám người Diệp Thiên Long, bao gồm cả Cao Phong và Liễu Tông Trạch cũng chậm rãi đứng dậy.

“Trong chuyến hành trình ở Nam Cương, Liễu Tông Trạch có biểu hiện đặc biệt tốt, nhất là trong khoảng thời gian Cao Phong không có ở đó, đã duy trì sự ổn định của khối tập đoàn Phong Hạo, nhiều lần chiến đấu với cường đạo Nam Cương. Đối với mỗi một quyết định mà giáo quan Cao đưa ra, cậu cũng làm đến gần như hoàn hảo. Với công trạng xuất sắc, đặc biệt phong cho Liễu Tông Trạch là giáo quan cấp một sao.”

Ông Trần vừa dứt lời, trong lòng Liễu Tông Trạch chấn động, anh ta đi lên, khom mình nhận chức.

Đây là tăng thẳng lên hàng giáo quan, là một sự khủng khiếp đến thế nào? Tuy rằng không thể so với Cao Phong, nhưng Liễu Tông Trạch đã vô cùng kích động rồi. Thân là nam nhi đầy nhiệt huyết, ai lại không từng ôm giấc mộng bảo về quốc gia? Thân mang cấp bậc, vinh quang trên người, lại càng khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Mà lúc này, Liễu Tông Trạch cuối cùng cũng bước vào trong hàng ngũ đó.

Lâm Thừa Khải tự mình đưa quân phục và quân hàm thuộc về Liễu Tông Trạch tới.

Tâm trạng của anh ta kích động, dùng hai tay để nhận. Một tay cầm quân phục nặng trĩu, Liễu Tông Trạch giơ tay cúi chào: “Cảm ơn thống đốc!”

“Long Tuấn Hạo, nghe phong!” Ông Trần gật đầu, tiếp tục đọc.

“Long Tuấn Hạo còn đang canh giữ bên ngoài, tạm thời chưa thể trở về, Cao Phong nhận thay.” Cao Phong lập tức tiến lên, hơi khom người và nói.

“Long Tuấn Hạo, có phong độ của một giáo quan, dũng mãnh thiện chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dẫn đầu chiến sĩ dưới trướng liên tiếp lập được chiến công, chém chết vô số kẻ địch, nay phong cho Long Tuấn Hạo là giáo quan cấp một sao.” Sau khi ông Trần tuyên bố xong, Lâm Thừa Khải cũng mang quân phục của Long Tuấn Hạo lên.

“Cảm ơn thống đốc.” Cao Phong nhận bằng hai tay, rồi giơ tay chào.

Sau khi ông Trần đọc xong của hai người Long Tuấn Hạo, lại đặt văn kiện xuống, rồi cầm một bản màu vàng đỏ lên. Thứ đó thoạt nhìn giống như giấy chứng nhận danh dự.

“Cao Phong, trí võ song toàn, mưu lược hơn người, cho dù là ở Tam Giác Vàng hay là ở trong trận chiến đấu với Nam Cương, đều lập được chiến công hiển hách. Không chỉ quét sạch Nam Cương, mà còn quét sạch Cảnh Đông, hoàn thành nhiệm vụ vượt mức. Đặc biệt phong cho Cao Phong hàm tướng một sao. Thông qua ý kiến của mọi người, lại phong thêm cho Cao Phong là quân lệnh hai sao!”

Sau khi ông Trần đọc xong, Cao Phong cũng không có biểu hiện gì nhiều. Nhưng những người ở xung quanh đều chấn động trong lòng. Cho dù bọn họ đã biết trước Cao Phong sẽ được xếp vào hàng tướng. Nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy anh được phong tướng, bọn họ vẫn khó có thể tránh được loại kích động này. Đơn giản là vì đã nhiều năm như vậy rồi, Cao Phong là người đầu tiên bước vào hàng tướng trước khi tuổi tác chỉ mới hơn hai mươi, và cũng là người đầu tiên nhập ngũ được một tháng đã trực tiếp liên tiếp thụ phong, trực tiếp làm thiếu tướng.

Loại chuyện này có thể được ghi vào trong sử sách.

“Cảm ơn thống đốc!”

Cao Phong đứng nghiêm chào, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng anh vẫn có chút kích động. Anh không để tâm đến những thứ này, nhưng những người bên cạnh anh thì lại có. Kim Tuyết Mai để ý và bé cưng tương lai của bọn họ cũng sẽ để ý.

Lần này, ông Trần nhận đồ từ trong tay của Lâm Thừa Khải, rồi đích thân đưa cho Cao Phong.

Áo khoác thiếu tướng, quân phục thiếu tướng, quân hàm thiếu tướng và cả một miếng quân lệnh nữa. Chỉ hàm tướng mới có thể có được tướng lệnh màu vàng.

“Cảm ơn thống đốc.” Cao Phong lại cảm ơn.

“Tốt! Tốt!” Vu Chính Bình là người đầu tiên vỗ tay, cười toe toét.

Thứ nhất, ông ta quả thực cảm thấy vui mừng thay cho Cao Phong. Thứ hai, hiện tại Cao Phong được phong hàm thiếu tướng hai sao, chẳng qua cũng chỉ là có địa vị ngang với ông ta mà thôi. Cho nên ông ta rất vui vẻ.

“Chúc mừng tướng Cao. Chúc mừng giáo quan Liễu!”

Mọi người cũng vỗ tay chúc mừng, đều là sự vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng.

“Báo cáo ông Trần, trợ lý Trương đã tới rồi!” Ngay đúng lúc này, một người chiến sĩ chạy vào báo cáo với vẻ mặt khẩn trương.

“Hửm?” Ông Trần nghe vậy thì sững sờ, trợ lý Trương tới đây làm gì?

“Mau mời vào!” Ông ta không kịp nghĩ quá nhiều, mà lập tức cho chiến sĩ mời người vào.

Dù sao thì trợ lý Trương cũng là thư ký bên cạnh vị đó, thân phận của người này thật không dám tưởng tượng nổi. Cho dù ông ta có cấp bậc quân hàm gì đi chăng nữa, nhưng chỉ cần làm việc ở bên cạnh vị đó thì tuyệt đối là nhân vật lớn có địa vị cực cao.

Rất nhanh, một người đàn ông trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi đã bước vào bên trong. Người này lớn lên tướng mạo đoan chính, mày rậm mắt to, mang đến cho người ta một loại cảm giác cương trực công chính.

“Trợ lý Trương!” Ngoài ông Trần ra thì những người khác đều chào hỏi trợ lý Trương.

“Mọi người vất vả rồi.”

Trợ lý Trương thản nhiên gật đầu, sau đó đi thẳng vào bên trong.