Rể Quý Rể Hiền

Chương 3939



Chương 3939

Trong lòng mọi người đều có chút nghi ngờ, trợ lý Trương tới vào lúc này để làm gì?

Trợ lý Trương cũng không giải thích quá nhiều, phía sau còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen nữa. Khi đến bên cạnh Cao Phong, bọn họ lập tức đứng lại tại chỗ, đối diện với anh.

“Trợ lý Trương, ông định?” Ông Trần hơi nhíu mày, tuy trợ lý Trương này có địa vị cực cao, nhưng Trần Thiên Tung ông cũng không sợ.

“Tôi nghĩ, Cao Phong đứng vào hàng thiếu tướng hai sao có hơi không hợp lý.” Trợ lý Trương vừa nói câu này ra, trong phòng đã lập tức rơi vào yên lặng.

Ông ta làm vậy là có ý gì? Muốn thu hồi cấp bậc quân hàm của Cao Phong chắc?

Ông Trần trừng mắt, đám người Vu Chính Bình thì lại hơi nhíu mày, duy chỉ có Cao Phong là không thay đổi sắc mặt, lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ.

Liễu Tông Trạch nhíu mày nhìn trợ lý Trương, sau đó không nói lời nào, trực tiếp đập những thứ trong tay lên mặt bàn.

“Vậy tôi cũng không thể nhận được.” Anh ta quyết định một cách dứt khoát, chậm rãi nói.

Trợ lý Trương chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn Liễu Tông Trạch. Trong ánh mắt đó ẩn chứa sự uy nghiêm, đổi lại là người bình thường, chắc chắn sẽ bị dọa sợ mà vội vàng cầm những thứ đó lên. Nhưng Liễu Tông Trạch lại một bước cũng không chịu nhường, anh ta hừ lạnh một tiếng, đối diện với trợ lý Trương mà không hề tránh né, cũng không chịu cầm những thứ bên cạnh lên.

“Liễu Tông Trạch, cậu cầm đồ lên trước đi. Thân là giáo quan, làm sao có thể tùy tiện bỏ quân phục bên người xuống?” Ông Trần nhíu mày, lập tức nói một câu.

“Anh Phong còn không có tư cách cầm, vậy tôi có tư cách gì chứ?” Liễu Tông Trạch hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý đến ông ta.

“Tông Trạch, đừng làm loạn.” Cao Phong thản nhiên nói.

Lúc này, Liễu Tông Trạch mới cắn răng, lại cầm đồ lên.

“Trợ lý Trương, ông nói vậy là có ý gì? Ông không ngại đường xá xa xôi chỉ để tới đây vả vào mặt tôi sao?” Ông Trần hơi híp mắt, trong lòng cũng thoáng có chút tức giận. Đồng thời, ông ta cũng đã quyết định trong lòng, nếu Cao Phong không thể ngồi xuống vị trí quân hàm thiếu tướng này, thì ông ta chắc chắn sẽ không chịu để yên.

Người không giữ chữ tín thì không thể tồn tại, cũng sẽ đánh mất sự nghiệp.

Lúc trước ông Trần đã đại diện cho Việt Nam, đồng ý hứa với Cao Phong. Nay anh đã hoàn thành nhiệm vụ và chiến thắng trở về, nếu ông ta không thể làm được chuyện mình đã đồng ý, vậy cái mặt mo này của ông ta còn biết để đi đâu được?

Trợ lý Trương hơi phất tay, đáp: “Ông Trần, tôi không có ý đó, chuyện này đợi lát nữa rồi nói sau. Tôi còn có chút chuyện muốn hỏi giáo quan Cao một chút.” Ông ta vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Cao Phong.

Thế nhưng, Cao Phong lại chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái, như thể coi ông ta là không khí vậy. Với tầm mắt hiện tại của anh, cho dù ông ta có địa vị gì, có đáng được kính trọng hay không, vậy còn phụ thuộc vào thái độ của ông ta như thế nào.

Mà rất dễ nhận thấy, thái độ của trợ lý Trương khiến anh có hơi khó chịu.

“Giáo quan Cao, tôi muốn hỏi tất cả những chuyện cậu làm ở Nam Cương, có để lại nhược điểm gì cho các cường quốc nước ngoài hay không?”

Trợ lý Trương cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy, nhìn Cao Phong và hỏi.

Cao Phong không trả lời, mà vẫn đứng bất động như cũ, như thể bị câm điếc.

Trợ lý Trương hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cao Phong mang theo vẻ dò xét.

Toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh.

“Giáo quan Cao, xin hỏi, có thể trả lời câu hỏi kia của tôi được không?” Trợ lý Trương nhìn chằm chằm vào anh vài giây, sau đó nói với giọng điệu chậm rãi.

“Tôi chỉ làm những việc mà tôi cho rằng có thể, về phần có để lại nhược điểm hay không thì tôi không rõ.” Cao Phong lạnh lùng quay đầu, nhìn thẳng vào ông ta với ánh mắt bình tĩnh.

“Tốt.” Trợ lý Trương hơi sững sờ, sau đó vẫn gật đầu.

“Tôi muốn hỏi trợ lý Trương, thái độ như thẩm vấn phạm nhân đối với người có công này của ông là thích hợp hay sao?” Vu Chính Bình nhíu mày, trực tiếp bước ra ngoài.

“Không thích hợp.”

“Chắc chắn là không thích hợp.”

“Trợ lý Trương, chúng ta cũng tính là đồng nghiệp, đều là người làm việc với nhau, đừng tự khiến mình khó xử làm gì.”

Trong phút chốc, hơn hai mươi người trung niên đều bước lên một bước với vẻ mặt không có ý tốt gì. Bọn họ đang tiến hành nghi thức phong chức cho Cao Phong, bầu không khí vốn vô cùng náo nhiệt. Nhưng không ngờ trợ lý Trương này lại chặn ngang một chân, trong nháy mắt đã phá hỏng bầu không khí này, thực sự khiến cho người ta không hề thoải mái chút nào.