Rể Quý Rể Hiền

Chương 3946



Chương 3946

Chẳng sợ Land Rover hay Bentley, mà chỉ sợ Hồng Kỳ treo cờ đỏ, câu nói này thật sự không hề thổi phồng chút nào. Ở đất nước Việt Nam này, nó tượng trưng cho thân phận và địa vị.

“Ông Trần, trung tướng Diệp, chúng tôi đi trước đây.” Cao Phong lên xe trước, tạm biệt mọi người.

“Đi đi! Đi đi!” Ông Trần hơi phất tray, than nhẹ một tiếng.

“Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó dẫn Tuyết Mai tới đây thăm thú.” Diệp Thiên Long cũng gật đầu, dặn dò Cao Phong.

“Vâng!” Anh đáp, sau đó lên xe cùng Liễu Tông Trạch.

“Tôi đã báo với người trên đường rồi, sẽ không có bất cứ cản trở nào đâu. Cứ đi với tốc độ cao nhất, đừng trễ giờ về nhà dùng cơm trưa.” Ông Trần lại hô một câu.

Cao Phong dùng tay ra hiệu OK, sau đó chậm rãi khởi động đoàn xe, lái ra bên ngoài.

“Soạt!” Ông Trần đứng thẳng người, rồi lại kính chào một cái.

Tất cả những người khác cũng đưa mắt nhìn theo anh, rồi kính chào tiễn anh.

Đoàn xe dài không ngừng gia tăng tốc độ. Chẳng mấy chốc đã rời khỏi khu vực thủ đô, lên đường dành riêng, sau đó tốc độ lại tăng lên không ít.

Nhưng Cao Phong vẫn cảm thấy chậm như cũ, loại tâm trạng nhớ nhà da diết đó, không tự mình trải qua, thì không cách nào dùng ngôn từ để hình dung được.

Chiến sĩ phụ trách lái xe dường như cũng có thể cảm giác được tâm trạng của anh, cho nên một đường gần như không hề giẫm vào phanh, mà luôn gia tăng tốc độ tiến về phía trước. Dưới loại trạng thái không ngừng nhấn chân ga này, chỉ vẻn vẹn chưa đến hai tiếng đồng hồ, mà đã đi được hơn phân nửa lộ trình rồi.

Cao Phong nhìn giờ một chút, rồi duỗi tay gọi điện cho Kim Tuyết Mai. Vốn anh muốn dành một sự bất ngờ cho cô, nhưng lúc này, anh thực sự có chút không kiềm chế được tâm trạng kích động của mình.

Nhưng điều khiến cho Cao Phong ngạc nhiên đó là điện thoại của Kim Tuyết Mai lại tắt.

“Lẽ nào vẫn chưa dậy sao?” Cao Phong có chút cạn lời, vốn định gọi điện cho Long Chí Minh hỏi, nhưng nghĩ một chút rồi vẫn thôi. Nếu bọn họ biết anh trở về, không biết sẽ còn làm ra cảnh tượng đón tiếp lớn như thế nào nữa.

Cao Phong không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, anh muốn nhìn thấy Kim Tuyết Mai ngay lập tức. Vì vậy anh lại gửi tin nhắn cho cô, sau đó dựa lên ghế chợp mắt dưỡng thần.

Cùng lúc đó, tại biệt thự trên đỉnh núi Bồng Thiên, thành phố Hà Nội.

“Ôi, cuối cùng cũng không mưa nữa rồi, cuối cùng cũng không mưa nữa rồi!” Kim Tuyết Mai dọn đồ trong sự hưng phấn, định dẫn mọi người ra ngoài.

“Em nói này chị ơi, chúng ta chậm một chút có được không?” Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn thật sự rất lo lắng cho cô.

“Không được, chị phải đi ngay.” Kim Tuyết Mai hoàn toàn không kịp giải thích chuyện gì, mà bắt đầu thay giày của mình.

Từ mấy ngày trước, sau khi Kim Tuyết Mai biết Cao Phong còn một trận chiến cuối cùng nữa thôi, thì cô đã đi hỏi thăm xung quanh về ngôi chùa ngập tràn hương khói, muốn cầu bình an cho anh.

Cuối cùng đối phương đi hỏi thăm, rốt cuộc cũng hỏi ra được một nơi.

Chùa Vô Danh ở ngoại ô phía Tây!

Nghe nói sư thầy Thanh Viễn của nơi này, rất giỏi xem vận mệnh và phong thủy, đó chính là một đại sư có linh lực chân chính.

Kim Tuyết Mai đứng ngồi không yên, nói gì cũng phải qua đó.

Nói đến cũng lạ, ngay khi cô chuẩn bị ngày hôm sau sẽ qua đó thì lại mưa suốt cả đêm, rồi hết cả một ngày. Liên tiếp ba ngày, mỗi khi Kim Tuyết Mai định đi thì trời lại đổ mưa to, ngăn cản bước chân của các cô. Hôm nay cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng. Lần này, Kim Tuyết Mai không thể nhịn được nữa, mà lập tức đi gọi mọi người cùng tới đó.

“Em nói này chị, nói không chừng anh rể em cũng sắp trở về rồi đấy, bây giờ chị vẫn còn đi cầu bình an cái quái gì nữa?” Kim Vũ Kiên lắc đầu một cách bất đắc dĩ, sau đó đi lên giúp Kim Tuyết Mai đổi giày.

Hiện giờ Kim Tuyết Mai đã mang thai gần năm tháng, khom người cũng có chút không thuận tiện.

“Vậy chị cũng phải đi. Mấy ngày này chị đều cầu bình an cho Cao Phong ở trong lòng. Cho dù anh ấy bình an trở về, vậy chị vẫn phải đi lễ tạ ơn chứ?”

“Vũ Kiên, chị nói cho em biết, ngẩng đầu ba thước có thần linh, nguyện vọng đã được chấp nhận, thì phải trả lại.” Kim Tuyết Mai ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

“Được rồi được rồi, nghe chị hết.” Kim Vũ Kiên lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo tính cách của Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên, Cao Tử Hàn và cả Kiều Thu Vân, Trần Thanh Bình, đều đã thay xong quần áo, đợi xuất phát. Kim Ngọc Hải hiển nhiên không có hứng thú với những chuyện này, cho nên không định qua đó.

“Hôm qua chị dùng di động để dưỡng thai, quên sạc pin nên không cầm đi.”