Rể Quý Rể Hiền

Chương 3947



Chương 3947

Kim Tuyết Mai liếc mắt nhìn di động, sau đó lại nghiêm túc nói: “Cho dù các em cầm đi, thì đến chùa vẫn phải tắt máy, nhất định phải giữ im lặng, thành tâm mới linh, biết chưa?”

“Biết rồi biết rồi.” Bây giờ đám người Kim Vũ Kiên đã quen với Kim Tuyết Mai rồi.

Đây là hội chứng mang thai, nói nhiều, lắm việc, giống như một đứa trẻ ngốc vậy.

“Hì hì, mau đi thôi nào.” Kim Tuyết Mai nóng lòng đi ra cửa, mọi người cũng vội vàng đi theo đỡ.

Xuống núi, đã thấy Cao Quang Minh dẫn một trăm chiến sĩ tinh anh đến đợi.

Sau khi mọi người lên xe, tất cả cùng nhau đi về phía chùa Vô Danh ở ngoại ô phía tây.

Trong nhà nhà họ Diệp, ở thủ đô.

Diệp Thiên Long xử lý xong tất cả mọi việc, vừa định trở về phòng nghỉ ngơi thì nhận được một cuộc điện thoại.

Nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, khóe miệng ông ta hiện ra nụ cười nghiền ngẫm.

“Alo?” Diệp Thiên Long nhận điện thoại, rồi đặt lên bên tai.

“Trung tướng Diệp, Việt Nam làm như vậy, có phải hơi quá đáng rồi không?” Trong nháy mắt nhận cuộc gọi, giọng nói ẩn chứa sự tức giận của John vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

Diệp Thiên Long cười lạnh trong lòng, tin tức của lão John này đúng là rất nhạy bén nhỉ?

“Thống lĩnh John có ý gì vậy?” Diệp Thiên Long tự châm một điếu thuốc cho mình, dựa lên ghế sau lưng rồi hỏi ngược lại.

“Cao Kình Thiên là người của các ông! Tất cả những việc mà các ông làm đều đã được vạch sẵn kế hoạch từ trước!” John cắn chặt khớp hàm, nghiến răng gằn từng câu từng chữ.

Trong lòng Diệp Thiên Long lại cười lạnh.

Có những chuyện mà John hiểu được thì cuối cùng vẫn đã hơi muộn.

“Thống lĩnh John, tôi không biết ông có ý gì nữa. Cao Kình Thiên đó vốn là người của Việt Nam chúng tôi, ông nói như vậy cũng không sai. Nhưng kế hoạch mà ông nói, thật ngại quá, tôi không biết gì cả.” Diệp Thiên Long tỏ ra vô cùng ngoan cố, dù thế nào cũng tuyệt đối không thừa nhận.

Có những chuyện cho dù tất cả mọi người đều đã biết rõ trong lòng. Nhưng chỉ cần phía bên Diệp Thiên Long không thừa nhận thì bọn họ có thể cố chấp nói được gì?

Trong xã hội hiện giờ, nói chuyện và làm việc đều chú trọng bằng chứng.

“Được, trước không nói chuyện đó nữa. Tôi muốn hỏi trung tướng Diệp, Cao Kình Thiên đó chẳng qua chỉ là một cường đạo ở biên cảnh, cũng là một đại tội đồ ở Tam Giác Vàng. Sao lại được Việt Nam các người thu nhận lại? Nghe nói còn phong cấp bậc quân hàm cho cậu ta nữa?”

John vừa nói ra những lời này, khiến Diệp Thiên Long hơi nhíu mày.

Chuyện này không đúng. Cho dù tin tức phía bên John có nhanh nhạy, nhưng cũng không thể nhanh nhạy đến mức này. Lẽ nào bên Việt Nam có người của đám người John, hơn nữa địa vị còn không thấp?

Chuyện này rất nghiêm trọng, ông ta tạm thời sẽ ghi nhớ.

“Thống lĩnh John, ông đang chất vấn tôi sao?” Diệp Thiên Long nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lạnh lùng hỏi một câu.

“Trung tướng Diệp, tôi không có ý này. Tôi chỉ đang cảm thấy loại chuyện này, có thể sẽ phá hỏng tình hữu nghị giữa hai bên chúng ta.” John dừng lại một chút, sau đó lại nói với giọng điệu hòa hoãn hơn.

“Vậy tôi cũng muốn hỏi thống lĩnh John một chút, nếu có người dẫn hàng trăm nghìn chiến sĩ quy hàng đất nước các ông, thì các ông sẽ làm như thế nào?”

Câu nói này của ông ta khiến trong đầu John ong lên một tiếng.

Lời này là có ý gì?

Suy nghĩ của John thật ngây thơ, lẽ nào Diệp Thiên Long muốn quy hàng đất nước của mình sao?

Tuy nghe qua có chút hoang đường, nhưng chuyện gì cũng có khả năng hết!

“Vậy chúng tôi đương nhiên sẽ vô cùng hoan nghênh, phong cấp bậc quân hàm gì đó, cố hết sức khiến người đó hài lòng! Sao thế, trung tướng Diệp cân nhắc một chút xem sao?” John cười khà khà, lập tức đưa ra cơ hội cho Diệp Thiên Long.

Cho dù ông ta cảm thấy tính khả năng của loại chuyện này cực kỳ nhỏ bé, nhưng không thử thì làm sao biết được?

Diệp Thiên Long nghe vậy, trong lòng lại càng cười lạnh.

“Thống lĩnh John nói không sai. Hiện giờ Cao Kình Thiên cũng mang ba trăm nghìn chiến sĩ trở về với cái ôm của Việt Nam chúng tôi. Vậy ông nói xem, chúng tôi có nên đưa ra phần thưởng cho cậu ấy hay không?” Diệp Thiên Long chỉ đợi ông ta nói như vậy, để lập tức nói ra sự thật.

Một câu nói này vừa nói ra, khiến John lập tức trừng to mắt, đầu óc lại càng nổ ầm một tiếng.

Vậy mà Cao Phong lại dẫn ba trăm nghìn chiến sĩ gia nhập Việt Nam, lại trở về với cái ôm của Việt Nam sao?

Vậy chẳng phải nói từ nay về sau, Tam Giác Vàng, Nam Cương và Cảnh Đông, tất cả đều trở thành thuộc địa của Việt Nam hay sao?