Rể Quý Rể Hiền

Chương 3948



Chương 3948

Từ nay về sau, nếu bọn họ có ý định đi đánh Việt Nam từ bên này, vậy đầu tiên phải vượt qua tuyến phòng thủ của khối tập đoàn Phong Hạo trước sao?

Siêu phòng tuyến được tạo ra từ đại quân ba trăm nghìn người?

Đây mẹ nó đúng là một chuyện rất nực cười!

“Fuck! Các người cố ý làm vậy, nhất định là cố ý làm vậy!” John thở hổn hển, không ngừng rống giận vào điện thoại.

“Ông fuck ai cơ? Vậy tôi cũng tặng ông một câu, đậu má ông! Cút đi!” Diệp Thiên Long cười lạnh, cạch một tiếng, cúp điện thoại.

Thái độ cường thế, giọng điệu lại càng vô cùng mạnh mẽ.

Ông ta đã lên kế hoạch trong lòng về những lý do thoái thác này từ lâu rồi.

Cao Phong đã giải sạch oan uổng, cho nên nhất định phải có một lời giải thích về chuyện anh bị trục xuất ra biên cảnh lúc trước. Mà lúc này thả tin tức ra, nói anh dẫn người trở về với cái ôm của Việt Nam, tương đương với việc lập công chuộc tội, lại còn là công lớn. Cho dù là ai cũng không thể nói ra được khuyết điểm của gì. Dù bọn họ có nghi ngờ, đây là kế hoạch mà Việt Nam đã định ra từ trước. Nhưng nghi ngờ vẫn hoàn nghi ngờ, vẫn là câu nói kia, không lôi ra được bằng chứng thì tất cả đều là phí công. Điều quan trọng hơn cả là hiện giờ Cao Phong đã xưa không bằng nay rồi.

Anh có đại quân ba trăm nghìn người!

Cho dù là những cường quốc như đám người John, chắc chắn cũng không tùy tiện chọc vào. Bởi vì khối tập đoàn Phong Hạo cũng sẽ không đứng im bất động, làm bia sống cho bọn họ.

“Dương Bình, nói với phân khu đặt trọng tâm lên người đám người John đi. Chó nóng vội sẽ dễ dàng nhảy tường, tôi đoán bọn họ nhất định sẽ không cam lòng từ bỏ ý đồ đâu.” Diệp Thiên Long nghĩ một lúc, rồi lập tức quay đầu bảo.

“Rõ!” Trọng Dương Bình đáp một tiếng, nhận mệnh rồi đi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một. Đoàn xe của đám người Cao Phong cũng cách thành phố Hà Nội càng lúc càng gần.

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy hình dáng đại khái của thành phố Hà Nội, tốc độ tim đập lập tức nhanh hơn.

Xa cách hơn một tháng, lại một lần nữa được nhìn thấy thành phố quen thuộc này, loại cảm giác này thật sự khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.

“Nhanh hơn, nhanh hơn một chút.” Cao Phong liên tục thúc giục tài xế.

Cùng lúc đó, bên cạnh một thôn xóm nhỏ nằm ở vùng ngoại ô phía tây thành phố Hà Nội. Thôn xóm này tiếp giáp với một đường quốc lộ, bình thường cũng có không ít xe cộ đi qua nơi này.

Lúc này, có một ông cụ mặc đồ giản dị, ngồi bên cạnh một tảng đá, đang nghịch một lọ thuốc hít trong tay. Đôi mắt của ông cụ này vô thần, thoạt nhìn giống như bị mù, nhưng động tác nghịch lọ thuốc hít lại cực kỳ thành thạo.

Bên cạnh ông cụ còn có năm, sáu đứa trẻ nữa vây quanh.

“Ông mù, chiếc xe vừa rồi đi qua, trên xe có bốn cái vòng, đó là xe gì vậy ạ?”

“Đó là Audi.”

“Vậy cái kia, chiếc xe có một vòng tròn, bên trong có ngôi sao tam giác ạ?”

“Cái đó là Benz.”

“Cái trời xanh mây trắng là BMWs, ông đã nói với mấy đứa bao nhiêu lần rồi?” Ông cụ mù nghịch lọ thuốc hít, rồi hít một hơi rất vui vẻ.

“Ôi, ông mù, ông biết nhiều thật đó.”

Mấy đứa trẻ đều cười ha ha.

Ông cụ mù cười ngạo nghễ, đáp: “Thế này đã tính là gì? Nghĩ lại lúc trước khi ông còn ở trụ sở của quân khu và lái xe cho cấp trên, có xe gì mà chưa từng thấy qua? Đến cả xe tăng còn thấy rồi ấy chứ!”

Nói đến đây, ông cụ bặm môi, bảo: “Thực ra các cháu không hiểu, rốt cuộc xe có lợi hại hay không, cũng không phải xem nó đáng bao nhiêu tiền.”

Nghe đến đây, mấy đứa trẻ lại nổi lên hứng thú, vội vàng túm lấy ông già, bắt ông ta kể chuyện cho nghe.

“Được rồi, vậy ông sẽ kể cho mấy đứa, cái gì gọi là cấp bậc của biển số xe.” Ông cụ gõ lọ thuốc hít, sau đó đặt ở bên miệng, rồi mở miệng định nói chuyện.

“Ông mù, lại có mấy cái xe nữa, trên đầu xe hình như có một phi tiêu nhỏ màu đỏ.”

Đột nhiên, một đứa trẻ hét một tiếng.

Ông cụ nghe vậy thì sững sờ, đáp: “Vậy các cháu phải nhớ kỹ, đó gọi là Hồng Kỳ, là sản phẩm ô tô trong nước Việt Nam chúng ta.”

“Sản phẩm ô tô trong nước sao? Ô tô trong nước cũng được trang bị biển số xe màu trắng sao ạ? Hình như là binh V, A gì đó…”