Rể Quý Rể Hiền

Chương 3964



Chương 3964

Các cửa khẩu lớn, đều được canh phòng nghiêm ngặt, phái lực lượng hùng hậu tới canh giữ. Bất cứ người nào xuất nhập cảnh đều phải kiểm tra kỹ càng, không bỏ qua bất kỳ dấu vết gì.

Tóm lại, tất cả mọi người đều đang nỗ lực hết sức để giúp anh tìm ra đám người Kim Tuyết Mai.

Mà đám người Diệp Thiên Long thì lại tập trung ở phạm vi núi Bồng Thiên, và đợi ở dưới chân núi.

Trong biệt thự ở tầng cao nhất, lúc này chỉ có một mình Cao Phong. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh sáng ở biệt thự và lặng lẽ chờ đợi.

Lúc này, Kim Tuyết Mai chưa rõ sống chết, việc duy nhất bọn họ có thể làm chính là đợi tin tức. Mà bên Cao Phong rốt cuộc sẽ đưa ra quyết định như thế nào thì cũng không người nào biết, cũng không người nào đi hỏi. Tất cả mọi người đều giữ im lặng. Bởi vì ở thời điểm hiện tại, cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng đều vô dụng. Trước khi chưa tìm được Kim Tuyết Mai, cho dù có ba hoa chích chòe cũng không có một chút tác dụng nào.

Không nói đến việc ai đúng ai sai, cũng không ai trách ai hết.

Sau một đêm, ánh bình minh lại hiện ra trên khắp đất nước. Bảy giờ sáng, Cao Phong chậm rãi đi ra khỏi cửa lớn của biệt thự tầng cao nhất, rồi đi xuống núi.

Đám người Diệp Thiên Long cả đêm không ngủ mà luôn đợi Cao Phong, lúc này nhìn thấy anh đi ra, tất cả đều xuống khỏi xe.

Cao Phong hơi dừng bước chân, sau đó lại bước từng bước xuống dưới núi.

Ông Trần hơi cắn răng, nhìn anh bước từng bước xuống núi. Trong lòng, có áy náy, có đau đớn, có tức giận, cả trăm mối cảm xúc đan xen lẫn nhau.

Cho đến khi anh bước xuống núi, mọi người đều đồng loạt trừng to mắt sau khi nhìn thấy rõ bộ dáng của anh.

Lúc này anh đã đổi một bộ đồ đơn giản. Gương mặt tiều tụy, đôi mắt dày đặc tơ máu, mà mái tóc vốn dày và đen nhánh, nay một phần ba tóc đã biến thành màu hoa râm.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Trong một đêm, mái tóc của anh lại bạc đi nhiều như vậy.

Một đêm này, rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện gì?

“Cao Phong.” Diệp Thiên Long tiến lên một bước, khẽ gọi một tiếng.

“Cha ạ, đêm qua con đã nghĩ rất lâu. Cha nói xem, rốt cuộc tất cả những việc mà con làm là vì cái gì?” Cao Phong hỏi một câu nói này ra, khiến Diệp Thiên Long im lặng, ông Trần cũng á khẩu không trả lời được.

Mọi người xung quanh lại càng không có lời nào để nói.

Đúng vậy! Anh đã làm nhiều việc như thế, rốt cuộc là gì cái gì?

“Vì để chống lại số phận sao? Vì quốc thái dân an sao? Thực ra, con chỉ muốn cho cô ấy một gia đình bình yên mà thôi.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, anh trông có vẻ không hề tức giận và kích động một chút nào, tâm tình cũng vô cùng bình tĩnh. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, anh đã chôn sâu toàn bộ cảm xúc dưới đáy lòng rồi!

Trông còn đau buồn hơn cả người chết.

Hiện tại, trong lòng anh chắc chắn là đau đớn đến cực điểm.

Trong lòng mọi người lại càng im lặng hơn.

Giấc mơ của Cao Phong chỉ đơn giản như vậy. Một gia đình bình yên, nhưng anh lại không thể có được thứ mình muốn!

“Tướng Cao, tình báo của chúng ta sẽ không sai đâu. Hiện tại cảnh nội không có người nào dám đối phó với cậu, cho nên có khả năng là tới từ nước ngoài.” Trợ lý Trương do dự mấy giây, rồi bước lên, đến trước mặt anh và nói.

“Soạt!” Cao Phong đột nhiên duỗi tay rồi túm lấy cổ áo của ông ta.

“Cao Phong! Con đừng kích động!” Diệp Thiên Long đột nhiên trừng to mắt, đỏ mắt hét.

Thân phận của trợ lý Trương này khủng khiếp đến mức nào đã không cần phải nói nhiều nữa. Cao Phong đối xử với ông ta như vậy, chắc chắn sẽ phạm phải tội chết!

Thế nhưng, Cao Phong lại mắt điếc tai ngơ.

“Người nước ngoài ư? Vậy các người làm việc kiểu gì thế? Người nước ngoài mang được vũ khí hạng nặng vào đây, ông đã làm việc kiểu gì? Có phải Cao Phong tôi từ chối yêu cầu của ông, cho nên ông cố ý thả cho người nước ngoài vào đây đối phó với tôi đúng không? Có phải tôi không muốn ra trận nữa, cho nên các người đã dùng loại phương pháp này để ép tôi ra nước ngoài, đúng không?” Cao Phong gầm lên giận dữ, nắm tay siết chặt, không ngừng túm lấy cổ áo của trợ lý Trương.

Lúc này, anh đã cực kỳ áp chế cơn giận trong lòng, nhưng vẫn không cách nào kiểm soát được cảm xúc như cũ.

Trợ lý Trương than nhẹ một tiếng, mặc cho Cao Phong trút hết nỗi lòng, bản thân ông ta lại không hề nói lấy một lời.