Rể Quý Rể Hiền

Chương 3965



Chương 3965

“Cao Phong, tôi không muốn giải thích. Nhưng chúng tôi thật sự không biết chuyện này. Đây là sơ sẩy của chúng tôi, chúng tôi sẽ cung cấp sự giúp đỡ cho cậu vô điều kiện, cậu bình tĩnh lại trước đã, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc.” Trợ lý Trương im lặng một lúc, rồi vẫn cho Cao Phong một lời hứa.

Thế nhưng anh lại làm như không nghe thấy, cũng không thèm nhìn ông ta.

“Tôi biết các người tới đây là có ý gì. Nhưng tôi muốn làm gì, thì các người không thể ngăn được đâu.” Cao Phong chậm rãi thả lỏng cổ áo của trợ lý Trương ra, ánh mắt liếc qua tất cả mọi người có mặt ở đó.

“Các người nghe kỹ cho tôi. Nếu tôi phải gây ra sóng gió ở Việt Nam thì mới có thể bảo vệ được cô ấy, thì tôi sẽ gây ra sóng gió ở Việt Nam. Nếu muốn tôi phải hạ gục nước ngoài mới có thể bảo vệ sự an toàn cho các cô ấy, thì tôi sẽ đánh hạ nước ngoài. Nếu nhất định muốn tôi nhập ma thì mới có thể bảo vệ bọn họ chu toàn, vậy thì tôi sẽ bước vào ma đạo.” Cao Phong nói từng chữ một một cách mạnh mẽ, giọng nói khiến người ta run sợ trong lòng.

“Không người nào giúp tôi, thì tôi sẽ tìm cô ấy một mình.” Cao Phong vừa dứt lời, chuẩn bị xoay người lên núi.

Mọi người đều kinh ngạc. Anh định làm gì thế?

Hiện giờ trong tay anh nắm tài sản hàng chục nghìn tỷ, thuộc hạ có ba trăm nghìn chiến sĩ. Nếu anh nổi giận, vậy… thật không dám tưởng tượng đến sự khủng khiếp của nó!

“Anh Phong, Đại Minh đang nguy cơ trong sớm chiều, bác sĩ báo, bệnh tình của anh ấy rất nguy kịch.” Đúng lúc này, Liễu Tông Trạch ngẩng phắt đầu lên, hạ điện thoại trên tay xuống rồi hô lên.

Cao Phong đột nhiên dừng bước chân, đứng nguyên tại chỗ mấy giây, rồi quay đầu lại lên xe.

“Đến bệnh viện.” Lời nói ngắn gọn nhưng không hề vô nghĩa.

“Rõ!” Mọi người đáp một tiếng, đoàn xe trong nháy mắt khởi động tiến về phía bệnh viện.

Nhìn thấy đám người Cao Phong rời đi, trợ lý Trương và đám người ông Trần đều phát ra tiếng thở dài.

“Rốt cuộc là thằng khốn nào vậy! Đồ khốn!” Ông Trần cắn răng rống giận, cây gậy trong tay không ngừng giậm xuống đất.

Tất cả mọi người đều vô cùng hận người đã bắt Kim Tuyết Mai đi. Cho dù là ông Trần, cũng không dám đụng tới miếng nghịch lân này của Cao Phong! Con mẹ nó ai lại tìm chỗ chết cũng không thèm nhìn xem là nơi nào, mà làm ra loại chuyện như vậy chứ?

“Tôi sẽ đi lên lạc với John.” Diệp Thiên Long cắn chặt răng, cũng xoay người đi lên xe.

Khoảng thời gian gần đây Cao Phong hoàn toàn không có kẻ thù nào, kẻ thù duy nhất chính là những kẻ địch từ trận chiến Nam Cương. Mà hiện giờ, cường đạo Nam Cương đã bị quét sạch, ngoại trừ John ra thì Diệp Thiên Long không thể nghĩ ra được người nào khác.

Trong bệnh viện.

Bước chân của Cao Phong vội vàng, đi thẳng vào hành lang phòng điều trị tích cực.

“Anh Phong, phía bên chị dâu Tuyết Mai thì sao?” Liễu Tông Trạch tranh thủ hỏi một câu.

“Đợi đối phương gọi điện thoại đi. Tuyết Mai quan trọng, nhưng đám người Đại Minh cũng quan trọng. Cứ xử lý tốt chuyện trước mắt trước đi đã, rồi lại nói sau.” Cao Phong thở ra một hơi, cắn răng nói một câu.

Lúc này, anh không biết rốt cuộc Kim Tuyết Mai đã bị đưa tới nơi nào, nên chỉ có thể đợi chờ. Toàn bộ quyền chủ động đều đã bị đối phương nắm trong tay. Cho dù có nóng ruột đến đâu thì vẫn chỉ có thể áp chế tâm tình lại.

“Được!” Liễu Tông Trạch gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe nhanh chóng đến bệnh viện.

“Cậu Phong, tình hình hai người bạn của cậu không được tốt cho lắm.”

“Một người bụng trúng đạn, làm tổn thương nội tạng, sau đó lại gặp tai nạn lật xe. Khắp cơ thể có nhiều chỗ gãy xương, chấn thương mô mềm, người bị thương Khúc Đại Minh là nghiêm trọng nhất, e rằng…”

Thấy Cao Phong tới, một vị bác sĩ vội vàng đi lên báo cáo tình hình cho anh.

“Chỉ sợ cái gì? Bọn họ sẽ không chết, mệnh của bọn họ rất cứng.” Cao Phong đẩy vị bác sĩ đó ra, rồi bước tới cửa sổ.

Cách cửa kính thủy tinh trong suốt, Cao Phong nhìn thấy Khúc Đại Minh và Cao Quang Minh đang nằm trên giường bệnh, còn cắm cả máy hô hấp.

Vết máu trên người bọn họ đã được rửa sạch, toàn thân cũng bị quấn như xác ướp. Sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở suy yếu.

Đôi mắt của Cao Phong lập tức đỏ lên, hàm răng nghiến vào nhau ken két.

“Mở cửa!” Anh hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía bác sĩ.

“Cậu Phong, hiện giờ không thể làm phiền bọn họ được.” Bác sĩ mang vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng giải thích.

“Mở cửa.” Cao Phong không hề phí lời, mà lặp lại.