Rể Quý Rể Hiền

Chương 3983



Chương 3983

Mặc kệ sẽ thay đổi vận mệnh bản thân, dù Cao Phong biết rất rõ anh đi Tây Vực như đi lên núi đao xuống biển lửa.

Có lẽ vì Kim Tuyết Mai anh sẽ không hề do dự mà đi tới đó nhỉ?

Lúc này đây, không ai nghi ngờ điều này.

Tình cảm vững chắc giữa Cao Phong và Kim Tuyết Mai đã sớm vượt qua tất cả.

“Chú Lâm, chú còn chuyện gì muốn nói với cháu không?”

“Nếu không có gì, chú hãy đi thu thập thông tin về quân đoàn lính đánh thuê Đẫm Máu kia giúp cháu.”

“Sáng sớm ngày mai cháu sẽ xuất phát lên đường.”

Cao Phong từ từ đứng dậy, liếc nhìn Lâm Vạn Quân.

Anh luôn cảm thấy Lâm Vạn Quán có chuyện muốn nói với anh.

Tuy nhiên lúc này anh không còn hứng thú muốn biết.

Dù sao anh vẫn sẽ đi Tây Vực, có một số việc có biết hay không cũng không thành vấn đề.

Đối với một số câu trả lời, Cao Phong cũng sẽ tự mình đi tìm.

Lâm Vạn Quân và Cao Phong nhìn nhau vài giây, sau đó ông ta trực tiếp cầm lấy giấy bút, nhanh chóng viết cái gì đó.

“Cậu chủ Phong, nếu cậu thực sự đi Tây Vực…”

“Nếu cậu tìm được Kim Tuyết Mai, còn muốn tìm hiểu lai lịch thật sự của mình thì hãy đến nơi này.”

“Năm đó đội ngũ của chúng tôi đóng quân ở đây, chắc hẳn ông cụ Cao đã tìm thấy cậu ở đó.”

Lâm Vạn Quân vừa nói vừa viết trên giấy.

“Tên cụ thể của nơi đó chắc là đây.”

“Sau đó, tôi lấy nơi này làm tọa độ và vẽ các đường vĩ độ kinh độ, khu vực đó khoảng chừng cỡ này.”

Lâm Vạn Quân duỗi tay giải thích cặn kẽ cho Cao Phong, sau đó đưa tờ giấy cho Cao Phong.

Tuy nhiên, Cao Phong không đưa tay ra nhận lấy.

“Lai lịch của cháu là con cháu nhà họ Cao, không liên quan gì đến người khác cả.”

“Nếu bọn họ đã bỏ rơi cháu, vậy tại sao cháu phải đi tìm bọn họ chứ?”

Giọng điệu của Cao Phong vô cùng cố chấp.

“Cậu chủ Phong, chỉ là ông già này không muốn nhìn cậu sau này sẽ tiếc nuối.”

“Dù sao đây cũng là nơi cuộc sống của cậu bắt đầu, cậu có quyền tìm bọn họ.”

“Cậu muốn đi thì đi, không đi cũng không sao, đừng miễn cưỡng bản thân mình.”

Làm sao Lâm Vạn Quân lại không biết Cao Phong nghĩ gì, ông ta hiểu rất rõ, Cao Phong chắc chắn rất muốn tìm cha mẹ ruột của mình, muốn có câu trả lời của bọn họ.

Đây cũng là bản chất của con người.

Cao Phong do dự vài giây vẫn cắn răng nhận lấy, nhét vào trong túi.

“Cậu chủ Phong, à còn nữa, nếu cậu thật sự đi tới nơi này, nhớ phải đến thăm một ngôi làng cách đó mười kilomet và tìm một người phụ nữ tên là Trần Anh Thảo.”

Lâm Vạn Quân dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói một câu.

“Trần Anh Thảo? Bà ấy là ai?”

Cao Phong nghe xong hơi nhíu mày hỏi.

“Bà ấy… cũng có thể xem như là mẹ của cậu.”

“Năm đó vì cho cậu uống vài ngụm sữa mà bà ấy vẫn luôn bị mọi người hiểu lầm.”

“Tôi vốn muốn đưa đồ hộp trong quân đội cho bà ấy, nhưng bà ấy không chịu, bà ấy bảo đã thấy cháu thì chắc cháu có duyên với bà ấy, bà ấy không muốn trở thành quan hệ giao dịch.”

“Nhưng bà ấy không nhận những thứ kia, người trong nhà bà ấy liền đối xử với bà ấy… Thôi, không nói đến chuyện này nữa.”

“Dù sao thì cháu có thể sống sót được là dựa vào việc bà ấy đã nuôi cháu.”

“Ông già này cảm thấy đây là một ân huệ rất lớn, nếu cháu có thể gặp được bà ấy thì hãy đích thân đi gặp bà ấy nói cảm ơn.”

Lâm Vạn Quân đã cố gắng hết sức dùng những từ ngữ đơn giản để kể lại câu chuyện.

“Trần Anh Thảo.”

Cao Phong gật đầu, trong lòng ghi nhớ cái tên này.

Bất kể lúc nào, biết ơn báo đáp đều nằm trong ranh giới cuối cùng của Cao Phong.

Thù, anh phải báo.