Rể Quý Rể Hiền

Chương 3984



Chương 3984

Ân huệ, anh cũng phải báo.

Ân oán rõ ràng, đây là quy tắc sống của anh.

“Chú Lâm, còn có chuyện gì nữa không?”

Sau khi Cao Phong ghi nhớ tất cả những thứ này trong đầu, anh nhìn Lâm Vạn Quân hỏi.

“Không còn nữa.”

Lâm Vạn Quân lập tức lắc đầu, nhìn rất bình tĩnh.

“Nhưng cháu vẫn cảm thấy còn gì đó.”

“Chú Lâm, đã đến lúc này rồi, chú còn muốn gạt cháu gì nữa?”

Cao Phong cắn răng, lại ngồi xuống hỏi.

Lần này, Lâm Vạn Quân im lặng gần một phút.

“Cậu chủ Phong, tôi cảm thấy…”

“Tôi cảm thấy ông cụ Cao, ông ấy, có thể, có thể còn sống.”

Sau khi Lâm Vạn Quân nói xong, đôi mắt của ông ta mở to, như thể cả ông ta cũng không thể tin được.

Mà Cao Phong đột nhiên ngẩng đầu, trong đầu ong một tiếng, nhìn chằm chằm Lâm Vạn Quân hồi lâu.

Một lúc sau, Cao Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói: “Chú Lâm, chú đừng an ủi cháu nữa, ông nội đã ra đi mấy năm rồi, cháu đã quên được rồi.”

Cao Phong nghĩ chắc Lâm Vạn Quân thấy tâm trạng anh không tốt, nên mới nói những lời này an ủi anh.

“Cậu chủ Phong, lúc trước tôi cũng cho rằng ông cụ Cao đã chết.”

“Nhưng sau đó tôi vẫn luôn cảm thấy sau lưng cậu có một bàn tay vô hình giúp đỡ cậu.”

“Tôi suy nghĩ muốn nát óc, trong số những người chúng ta quen biết, chỉ có ông cụ mới có tài trí mưu lược bậc này, tôi thực sự không tìm được ai khác.”

Lâm Vạn Quân nắm chặt bàn tay, ngay cả chính bản thân ông ta cũng không tin được những lời này.

Tuy nhiên, ông ta cũng hy vọng rằng suy đoán của mình là đúng.

Vì vậy tâm trạng của ông ta bây giờ cũng rất mâu thuẫn.

“Không thể nào.”

“Nếu ông cháu còn sống, ông ấy đã đến gặp cháu từ lâu rồi.”

Cao Phong không tin chút nào, xua tay đáp lại.

“Có lẽ ông ấy gặp khó khăn gì thì sao?”

“Cũng giống như tôi lúc đầu, có rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng với cậu chủ Phong được.”

Lâm Vạn Quân thở dài, lầm bầm lầu bầu.

Cao Phong hơi sững sờ, vươn tay gõ lên mặt bàn, không nói thêm gì nữa.

Dù sao ông cụ Cao đã rời xa nhiều năm như vậy.

Anh cũng đã chấp nhận vấn đề này.

“Nói như vậy, cậu chủ Phong, cậu không hy vọng ông cụ Cao còn sống sao?”

Nghe Lâm Vạn Quân hỏi câu này, Cao Phong lắc đầu cười khổ.

“Cháu hy vọng.”

“Nhưng cháu hiểu rõ hơn rằng trên đời này, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.”

“Vì vậy, cho dù kết quả có ra sao, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Nghe thấy mấy lời của Cao Phong, Lâm Vạn Quân không thể không gật đầu.

“Có lẽ ở Việt Nam không tìm được đáp án, ở Tây Vực sẽ có đáp án.”

“Mọi người đều nói sau khi cháu tới Tây Vực, vận mệnh của cháu sẽ thay đổi.”

“Nhưng ai có thể đảm bảo rằng vận mệnh của cháu sẽ không thay đổi theo chiều hướng tốt?”

“Trong họa có phúc, Cao Phong cháu làm việc không thẹn với trời đất, không thẹn với tất cả mọi người xung quanh mình.”

“Cháu tin vận may của cháu sẽ không quá tệ.”

Cao Phong nói xong những lời này, từ từ đi ra ngoài.

Tất cả câu trả lời, chắc chắn ở Tây Vực.

Nhưng Cao Phong bây giờ đã không có lựa chọn nào khác.

Tây Vực, anh bắt buộc phải đi.

Cao Phong bước ra khỏi biệt thự, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Bàn tay từ từ đặt lên ngực, chạm vào mặt dây chuyền bằng ngọc mà ông cụ Cao để lại.