Rể Quý Rể Hiền

Chương 3989



Chương 3989

Không chỉ thanh niên kia sững sờ tại chỗ, mà vài người khác cũng đứng hình, nhịp tim lập tức tăng nhanh đến cực điểm.

Người này là ai?

Anh ấy là Cao Phong!

Hơn ba năm trước, Cao Phong, phế vật nổi tiếng nhất thành phố Hà Nội.

Bây giờ anh ta là ai?

Anh vẫn là Cao Phong.

Nhưng thân phận của anh là bá chủ Hà Nội, anh hùng một nước, trung tướng ba sao!

Trong hai ngày qua, công lao hiển hách của Cao Phong từ lâu đã được truyền đi vô số nơi.

Nhiều người đã rất quen thuộc với nó.

Làm sao bọn họ có thể không biết Cao Phong chứ?

Người có tên, cây có bóng.

Cao Phong một mình đứng ở chỗ này, không nói đến mấy người bọn họ, cho dù một ngàn người hay mười ngàn người thì một ngón tay của anh cũng không dám động.

“Cưỡi ngựa phô trương phong thái, một tay che …”

Cao Phong khẽ lẩm bẩm, nghe có chút điềm lành nhỉ!

“Đúng, đúng, đúng, anh Phong, cưỡi ngựa oai phong, nhất định phải một tay che bốn biển.”

“Đối mặt giờ phút này mới cảm khái, cờ tổ quốc đung đưa theo gió!”

Mười mấy người trẻ tuổi vội vàng cười nói với anh, sau đó thấy Cao Phong im lặng thì thành thật nhanh chóng lên xe.

Cao Phong đứng trước xe, nhìn mấy người vội vàng rời đi, trong lòng trầm tư.

Tại sao họ lại sợ anh?

Bọn họ có tận mười mấy người, nhiều hơn gấp mười lần so với bản thân anh cơ mà.

Nhưng đối mặt với một mình Cao Phong, bọn họ vẫn vội vàng chạy trốn.

Vì sao, bởi vì bọn họ sợ hãi, bởi vì Cao Phong đứng ở đỉnh cao của thành phố Hà Nội, lại đứng ở đỉnh cao của Việt Nam.

Vì vậy, người dân ở thành phố Hà Nội rất sợ anh, thậm chí người ở trong nước cũng rất sợ anh.

Những người dám đối phó với Cao Phong là bởi vì bọn họ không sợ.

Lúc này, Cao Phong đột nhiên hiểu được mình nên làm cái gì nhất.

Anh muốn làm cho người khác sợ mình!

Mọi người trong nước sợ anh, điều này còn lâu mới đủ.

Anh muốn vô số người ở nước ngoài sợ anh, sợ hãi khi nhắc đến tên anh.

Chỉ khi đó, mới có thể thực sự ổn định và bình yên, mới có thể thực sự bảo vệ được an toàn của những người xung quanh anh.

Cao Phong đã hiểu rõ.

Hóa ra là anh không cần làm gì cả.

Anh chỉ cần khiến người khác phải sợ mình, vậy là đủ!

“Hóa ra là do tự mình nghĩ phức tạp, ha ha.”

Cao Phong nhìn bầu trời đêm, sau đó lấy ra một cái khẩu trang đeo trên mặt, chậm rãi đi trên phố.

Những người xung quanh lướt qua không ai có thể nhận ra Cao Phong.

Cao Phong vừa đeo khẩu trang, vừa cúi đầu, lướt qua đám đông tấp nập.

Lắng nghe nỗi buồn và niềm vui của người khác, lắng nghe những người khác nói chuyện với nhau.

Cao Phong giống như người ngoài cuộc, im lặng nhìn tất cả những chuyện này.

“Này, nếu như Cao Phong chưa kết hôn thì thật tốt nhỉ.”

“Cha tôi đã phải nhập viện vào ngày hôm kia. Ông ấy đã tiêu hơn một trăm bốn mươi triệu đồng, tất cả đều được hoàn trả bởi ngân sách của Phong Mai.”

“Ông chủ của tôi thật sự không phải người, tiền lương của tôi sẽ bị trừ hết cho coi.”

“Anh ta không cần tôi nữa, anh ta là một tên cặn bã, hu hu…”

Các chủ đề khác nhau, được nói từ những người dân khác nhau, mang những cảm xúc khác nhau.

Hoặc vui hoặc buồn, hoặc cười hoặc khóc…

Mỗi người đều có một câu chuyện riêng của mình.

Mỗi người đều có khó khăn riêng.