Rể Quý Rể Hiền

Chương 3991



Chương 3991

Xăm một người trực tiếp lấy ra một trăm triệu.

Mẹ nó có thể vô nghĩa như vậy sao?

“Bây giờ có thể gọi ông chủ của các người không?”

Cao Phong nhìn thiếu niên xăm cánh tay, nhẹ giọng hỏi.

“Anh, anh đi cùng tôi.”

Thanh niên xăm cánh tay hít sâu một hơi, sau đó cầm một trăm triệu kia lên, trực tiếp đưa Cao Phong ra sau.

Vài người bên ngoài còn đang bị sốc.

Tiền, thực sự là một loại lưu thông mạnh mẽ.

“Anh Thần, có người trả một trăm triệu yêu cầu anh đi xăm hình.”

Sau khi người thanh niên xăm cánh tay kia bước vào, anh ta nhìn người đàn ông trung niên rồi nói.

Người đàn ông trung niên này mặc áo lửng, trên người rất sạch sẽ, thường xuyên xăm cho người khác, nhưng trên người không có bất kỳ hình xăm nào.

Tuy nhiên, Cao Phong tinh ý phát hiện trên người ông ta có rất nhiều vết sẹo dị thường, hẳn là do tia laser rửa xăm để lại.

“Được.”

Ông ta đứng lên, giọng nói bình tĩnh, sau đó nhìn về phía Cao Phong.

Người đàn ông cũng không có bao nhiêu nhiệt tình, không thèm quan tâm tới một trăm triệu người thanh niên xăm cánh tay kia đang cầm.

Cao Phong không nói gì, ngồi xuống ghế.

“Cậu muốn xăm như thế nào?”

Người trung niên nhìn Cao Phong một cái rồi hỏi.

“Tên và một tấm hình.”

Cao Phong hơi ngừng lại, lấy điện thoại của mình ra.

“Đợi chút.”

Người trung niên ngăn cản anh, sau đó nói: “Để tôi nhìn tay cậu đã.”

Cao Phong hơi sửng sốt, nhanh chóng duỗi lòng bàn tay ra đặt trước mặt người trung niên.

Người trung niên xem nửa phút, sau đó đứng dậy nói: “Trở về đi, tôi không xăm được.”

“Hửm?”

Cao Phong nghe vậy thì sửng sốt, hơi thắc mắc nhìn về phía trung niên.

“Thực sự, tôi không xăm được, cậu đừng làm khó tôi.”

“Tiền tôi sẽ trả lại hết cho cậu.”

Người trung niên xua tay, người thanh niên xăm cánh tay cắn răng, vô cùng không nỡ, đưa một trăm triệu tới trước mặt Cao Phong.

“Tại sao không xăm được?”

Cao Phong cau mày hỏi lại.

“Anh bạn, tôi thực sự không thể xăm được, nếu như cậu biết xăm thì cậu không nên hỏi nhiều như vậy.”

Người trung niên đứng lên, không muốn giải thích với Cao Phong quá nhiều.

Cao Phong trầm mặc vài giây, mới hỏi: “Tôi nghe nói nếu thợ xăm có năng lực, bọn họ sẽ nhìn được chút gì đó.”

“Có người không thể xăm Quan Công, cũng có người không thể xăm thần Phật, nếu ép buộc phải xăm thì chỉ mang đến tai họa đổ máu cho người có hình xăm”.

“Ý anh là tôi không thể gánh nổi hình xăm này sao?”

Khi Cao Phong nói những lời này, thanh niên xăm cánh tay kia liếc nhìn người trung niên.

Người trung niên cũng im lặng vài giây, chậm rãi quay lưng về phía Cao Phong, cầm hộp thuốc lên châm một điếu thuốc.

“Cậu có thể xăm bất cứ hình nào trên thế giới này.”

“Nhưng mà, tôi không dám xăm.”

Người trung niên im lặng hồi lâu, nhưng vẫn nói ra một câu như vậy.

Cao Phong hơi khó hiểu, chẳng lẽ ông ta nhận ra anh, nhưng bây giờ Cao Phong anh đang đeo khẩu trang mà nhỉ!

“Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không liên quan gì đến anh, cứ xăm đi.”

“Nếu anh muốn thêm tiền, tôi cũng có thể thêm.”