Rể Quý Rể Hiền

Chương 3992



Chương 3992

Cao Phong hơi khựng lại, vẫn tiếp tục yêu cầu.

“Anh bạn, không phải vì tiền.”

“Cậu không thể xăm, thực sự không thể xăm, cậu về đi được không?”

Người trung niên chậm rãi quay lại hỏi Cao Phong.

Cao Phong sững sờ một chút, chậm rãi cởi khẩu trang xuống, hỏi: “Tôi muốn anh xăm cho tôi.”

“Hở!”

Nhìn thấy khuôn mặt của Cao Phong, người trung niên và thanh niên xăm cánh tay kia đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.

“Anh Phong…”

“Anh Phong!”

Hai người đồng thời cúi đầu chào hỏi, cả cơ thể run cầm cập.

“Bây giờ có thể xăm không?”

Vẻ mặt Cao Phong bình tĩnh, lại hỏi tiếp.

“Anh Phong, anh đừng ép em, anh thật sự không thể xăm được đâu.”

Người trung niên cắn răng, vẫn tiếp tục từ chối Cao Phong.

Cao Phong dừng lại vài giây, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Giờ anh đã lộ danh tính nhưng người trung niên kia vẫn chưa dám xăm cho mình.

Có lẽ thực sự anh không thể xăm được.

“Tôi biết rồi.”

Cao Phong gật đầu, đứng dậy rời đi.

“Anh Phong, tiền của anh.”

Người trung niên vội vàng đuổi kịp, muốn trả lại tiền cho Cao Phong.

“Cầm đi.”

Cao Phong vẫy vẫy tay rồi bước ra khỏi tiệm xăm.

“Anh Thần, anh ấy…”

Thanh niên xăm cánh tay có chút bối rối.

“Đừng hỏi, đừng nói chuyện.”

Người trung niên khẽ phẩy tay, hít một hơi thật sâu rồi ngồi trên ghế lặng lẽ hút thuốc.

Cặp đôi đang xăm bên ngoài nhìn Cao Phong đi ra ngoài thì hơi thắc mắc, xăm lẹ như vậy ư?

“Bé cưng, em đã thấy chưa? Đây chính là nghèo mà thích giả bộ giàu có đấy.”

“Đoán chừng sau khi đi vào lại không nỡ bỏ ra tiền, cho nên không xăm nữa, em có tin không?”

Thanh niên đảo mắt cười nói.

“Em tin!” Cô gái cũng ngay lập tức gật đầu.

Nam thanh niên xăm cánh tay bước tới giật con dao xăm trên tay thợ xăm.

“Đi chỗ khác.”

Nghe cậu ta mắng chửi, hai người kia sợ hết hồn.

“Sao vậy anh, chúng tôi đã làm gì à?”

Thanh niên sợ hãi, sững sờ một chút, rụt cổ hỏi.

“Miệng ti tiện, không xăm nữa, cút đi!”

Thanh niên xăm cánh tay hừ lạnh, xoay người rời đi.

Sau khi Cao Phong trở về núi Bồng Thiên.

Lại một thân một mình đi đến bia mộ, đốt một ít tiền giấy.

Ba mươi sáu bia mộ hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng.

Trên mỗi bia mộ đều được khảm một bức ảnh dài mười centimet.

Lúc này, ba mươi sáu bức ảnh kia đều hướng về phía Cao Phong, giống như có ba mươi sáu đôi mắt đang nhìn anh.

Nhưng Cao Phong không có một chút sợ hãi nào.

Những người này đều là anh em của anh, là người nhà của anh.

Sao anh lại có thể sợ chứ?

“Haizz.”

Cao Phong thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất.