Rể Quý Rể Hiền

Chương 3997



Chương 3997

Liễu Tông Trạch cắn răng, ngẩng đầu gầm nhẹ một tiếng.

Cao Phong nghe vậy thì cười khổ, chuyện này, anh cũng từng nghĩ tới.

Tuy nhiên, căn bản là không có tính khả thi gì.

Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu kia khác với đám người Mạnh Tuấn Phi.

Quan trọng hơn là, tình hình trước mắt đã khác!

“Nếu bọn họ đã ra tay với Tuyết Mai, vậy chắc hẳn đã biết rất nhiều chuyện.”

“Bọn họ đang đặt cược vào tầm quan trọng của Tuyết Mai trong lòng tôi, chỉ có thể nói, bọn họ đã thắng cược.”

“Bây giờ Tuyết Mai đang ở trong tay bọn họ, tôi mang theo túi thuốc nổ có làm Tuyết Mai và tôi rơi vào nguy hiểm không?”

“Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu kia không phải kẻ ngu, bọn họ cũng sẽ không bị chúng ta dọa sợ đâu.”

Cao Phong lắc đầu, nếu như có thể làm như vậy, anh cũng sẽ không lo lắng nhiều như thế.

Liễu Tông Trạch nghe vậy, trong lòng càng thêm ngột ngạt.

“Thế này không được, thế kia cũng không được, lẽ nào để bọn tôi phải nhìn anh một mình đi chịu chết sao?”

“Mẹ kiếp! Anh Phong, bây giờ anh đang nắm toàn quyền kiểm soát hai chiến khu lớn, cộng với ba trăm nghìn chiến sĩ ở Nam Cương, không có một triệu người thì cũng có tám trăm nghìn người trực tiếp quét ngang Tây Vực, giết sạch bọn họ!”

Tính cách Liễu Tông Trạch xem như là tương đối trầm ổn, nhưng lúc này, anh ta căn bản là không thể duy trì được sự bình tĩnh nữa.

Cái dáng vẻ bốc đồng này của anh ta không kém gì Long Tuấn Hạo.

Quân số gần cả triệu, nếu như cùng tiến công, thực sự có thể quét ngang hết thảy.

Nhưng, sau khi Liễu Tông Trạch nói xong, Cao Phong lại lắc đầu.

Anh cũng đã nghĩ về những phương pháp này.

Anh đã nghĩ qua tất cả các phương pháp mà mình có thể nghĩ ra!

Cao Phong suy nghĩ rất lâu, vẫn chỉ còn lại một con đường này.

Đó là tự mình đi Tây Vực.

Có lẽ đây cũng là sự sắp đặt của vận mệnh.

Dù cho bây giờ anh không đi, sau này có thể còn sẽ dây dưa không dứt.

Nếu vận mệnh đã buộc anh phải đi, vậy anh sẽ xông vào Tây Vực này, xem xem cuối cùng sẽ như thế nào.

“Việt Nam, không thể dùng sức mạnh của hai chiến khu lớn cho một người phụ nữ, ha ha…”

Cao Phong cười tự giễu, không tức giận, cũng không oán giận.

Dù sao, Việt Nam cũng không chỉ có một mình Kim Tuyết Mai.

Vì một người mà khơi mào chiến tranh, vô số chiến sĩ phải bỏ mạng, làm cho kinh tế sa sút, dân chúng lầm than, chắc chắn cấp trên sẽ không làm như vậy.

Đây không phải là máu lạnh, mà gọi là suy nghĩ toàn cục.

Cho nên, Cao Phong tỏ vẻ đã hiểu.

Anh cũng không trông mong người khác đi cứu Kim Tuyết Mai, người phụ nữ của anh thì tự mình đến cứu.

“Còn bên Nam Cương, bảo tất cả mọi người đợi lệnh bất cứ lúc nào.”

“Tạm thời bọn họ vẫn không thể di chuyển, chờ đến lúc thích hợp rồi hãy nói.”

“Thứ nhất, bởi vì Tuyết Mai đang ở trong tay bọn chúng, cho nên tôi không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

“Thứ hai, dù sao quân đoàn lính đánh thuê cũng ở Tây Vực, cho nên tin tức của bọn họ cũng không nhanh lắm, bọn họ cũng không biết rằng Nam Cương là thế lực của chúng ta.”

“Cho nên, chiến sĩ Nam Cương có thể xem là một con bài bí mật chưa lật, chờ đến giây phút quan trọng rồi sử dụng.”

“Mà hiện tại, tôi chỉ có thể đi trước, ổn định bọn họ.”

Cao Phong biết tính cách của Liễu Tông Trạch, cho nên không sợ phiền, giải thích cho Liễu Tông Trạch nghe.

Liễu Tông Trạch thở dài một tiếng, này cũng không được, kia cũng không xong, anh ta sắp điên lên mất thôi.

“Được rồi, nhiều khó khăn như vậy cũng đã qua rồi, còn sợ Tây Vực làm khó được tôi sao.”