Rể Quý Rể Hiền

Chương 3998



Chương 3998

“Vẫn là câu nói kia, người của khối tập đoàn Phong Hạo chúng ta, dù đến chỗ nào cũng đều có thể ngông cuồng.”

“Tôi không đi thì thôi, nếu như tôi đã đi, tôi chắc chắn sẽ cắm cờ của chúng ta ở mỗi một góc Tây Vực.”

Cao Phong vỗ bả vai Liễu Tông Trạch, đi đến chỗ mọi người.

“Tôi đi rồi, thành phố Hà Nội do chú Long làm chủ, Tông Trạch phụ trách an ninh, thành phố Đà Nẵng vẫn do chú Lâm trông nom.”

Sau khi Cao Phong nói xong, Lâm Vạn Quân và Long Chí Minh vội vàng gật đầu thưa vâng.

“Bên thủ đô, nhờ cha hỗ trợ trông coi.”

“Ông Trần, tôi không hy vọng biên giới lại xảy ra thêm hỗn loạn gì nữa.”

“Hôm nay, khối tập đoàn Phong Hạo đã là một phần của quân đội Việt Nam, giả sử có người đánh bọn họ, Việt Nam chịu trách nhiệm.”

Cao Phong nói xong câu đó, ông Trần cũng vội vàng gật đầu.

“Cậu yên tâm đi.”

“Thật ra, Trần Thiên Tung tôi hổ thẹn với cậu… Tôi đã đồng ý với cậu, giúp cậu chăm sóc cho bọn họ…”

Ông Trần còn chưa nói hết, Cao Phong đã nhíu mày, ngắt lời.

“Đừng nói nữa.”

“Qua rồi.”

Cao Phong xua tay, giọng điệu rất bình tĩnh.

Không trách ai được, anh cũng sẽ không oán hận với người nào, đây cũng là số mạng.

“Được, tôi không nói nữa…”

“Bên phía Nam Cương, chỉ cần tôi không chết, tôi sẽ cố gắng hết sức đảm bảo sự an toàn cho người của cậu.”

“Ngay lúc này, tôi thề với Cao Phong cậu.”

Ông Trần than nhẹ một tiếng, đưa ra một lời hứa.

Cao Phong gật đầu, chuẩn bị lên xe.

“Cao Phong, cậu đến Tây Vực, có thể phải che giấu tung tích.”

Ông Trần do dự một chút, đi tới trước mặt Cao Phong rồi nói.

Cao Phong gật nhẹ đầu, tỏ ý đã biết.

Anh không muốn biết ông Trần nghĩ gì, nhưng chắc chắn anh sẽ không đánh trống khua chiêng tuyên bố thân phận của mình.

Chỉ có kẻ địch ở ngoài sáng, chính mình lại ở trong tối, mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân một cách tốt nhất, đồng thời còn có lợi cho việc thực hiện kế hoạch.

Cây cao hơn rừng, gió thổi bật gốc.

Nếu Cao Phong bại lộ thân phận, khó đảm bảo thế lực nước ngoài này sẽ không có ý nghĩ khác.

Đến lúc đó, đừng nói là đi cứu Kim Tuyết Mai, chỉ sợ Cao Phong cũng không đối phó với những người đó được.

Cho nên nếu không phải bất đắc dĩ, chắc chắn Cao Phong sẽ không bại lộ thân phận thật sự của mình.

“Cao Phong, nhất định phải đưa Tuyết Mai về nhé!”

“Các con phải an toàn trở về.”

Diệp Thiên Long đỏ mắt bước lên, vỗ bả vai anh.

“Vâng, con biết rồi.”

Cao Phong cũng không nói gì nhiều, cũng không lập lời thề gì.

Con đường phía trước xa xôi, anh không dám mạnh miệng.

“Không nói nữa, trở về hết đi.”

Cao Phong đứng đó vài giây, sau đó lại quay đầu, nhìn chằm chằm tới hướng của ba mươi sáu tấm bia mộ.

Ba mươi sáu tấm bia mộ, ba mươi sáu linh hồn anh dũng.

Nửa phút sau, Cao Phong bước lên xe.

Thiên ngôn vạn ngữ đều chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Nói nhiều hơn nữa cũng không bằng đón Kim Tuyết Mai về rồi hãy nói.

Mọi người nhìn Cao Phong rời đi, trong lòng thở dài.

Chinh chiến hơn một tháng, vất vả lắm với quang vinh trở về, thành công rồi rút lui.

Kết quả còn chưa ở nhà được hai ngày thì lại phải xa xứ.