Rể Quý Rể Hiền

Chương 4156



Chương 4156

“Hở!”

Nhưng Wilson thì lại hít sâu một hơi, trợn ngược mắt lên. Gã nhấc tay phải lên, run rẩy chỉ vào Cao Phong, mãi vẫn không thể ngừng run rẩy được.

Dù thế nào thì gã cũng không ngờ là Cao Phong sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Bây giờ, đáng ra Cao Phong phải bị quân đội lính đánh thuê đẫm máu giết chết rồi sao?

Tại sao bây giờ Cao Phong còn sống, mà lại còn đến hẳn tòa cao ốc của tập đoàn Vitino vậy?

“Sao nào, mới nửa ngày trôi qua thôi mà mày đã không biết tao là ai rồi à?”

Cao Phong chắp tay sau lưng, từ từ đi vào với vẻ mặt lạnh nhạt.

“Cạch cạch!”

Cửa phòng đóng lại, cuối cùng thì Wilson và Morgan cũng phản ứng lại.

Morgan hơi nheo mắt lại, dù ông ta chưa bao giờ gặp mặt Cao Phong nhưng cũng đoán được thân phận của Cao Phong.

“Mày! Mày, sao mày lại ở đây?”

Wilson duỗi tay ra, chỉ vào Cao Phong, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

“Trước khi trả lời câu hỏi này của mày, tao cần phải tính sổ với mày vài chuyện đã.”

Cao Phong vừa nói, vừa từ từ tiến gần đến chỗ Wilson.

Trước kia, Wilson vừa mắng Việt Nam là lũ rác rưởi rồi điên cuồng tát Cao Phong mấy cái. Chuyện này Cao Phong vẫn còn nhớ rất rõ.

Morgan quay người lại, cầm điện thoại trên bàn lên định gọi đi đâu đó.

“Đám bảo vệ bỏ đi của ông đã bị tôi khống chế hết rồi. Đừng tốn công vô ích, cứ ngoan ngoãn nghe lời đi đã, chúng ta vẫn còn có chuyện cần bàn với nhau.”

Cao Phong nhìn Morgan, nói với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.

Morgan cũng không ngu, nghe thấy Cao Phong nói vậy, ông ta do dự vài giây, sau đó từ từ bỏ điện thoại xuống.

Nếu Cao Phong không đến đây để giết ông ta ngay, vậy tức là chuyện này vẫn còn cơ hội để lật ngược lại tình thế, ông ta cũng không cần phải làm chuyện gì khiến Cao Phong nổi giận vào lúc này.

“Mày, mày muốn làm gì?”

Wilson thấy Cao Phong đi về phía mình thì nuốt nước bọt theo bản năng, hỏi một câu.

“Giết mày!”

Giọng điệu Cao Phong rất cợt nhả, nhưng anh vẫn lạnh nhạt đi về phía trước như cũ.

“Mày! Mày!”

Wilson trợn mắt lên, vội vàng lùi về phía sau trong vô thức.

Mà có vẻ như Cao Phong rất hưởng thụ sự hoảng sợ này của Wilson, nhịp bước chân của anh vẫn không nhanh không chậm như cũ.

Anh càng làm như vậy lại càng khiến Wilson cảm thấy áp lực.

“Tôi… tôi…”

“Chủ Tịch, cứu tôi với, cứu tôi với.”

Lúc này Wilson không còn hung hăng càn quấy như lần đầu gặp mặt Cao Phong nữa rồi.

Morgan hơi nhíu mày lại, khóe miệng hơi nhúc nhích một chút, nhưng sau đó ông ta vẫn yên lặng.

Bây giờ ông ta không biết Cao Phong đến đây để làm gì nên cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào chuyện này, mặc dù Wilson là cấp dưới của ông ta.

Mà nếu nghiêm túc xem xét thì tập đoàn Vitino cũng chẳng có thù oán gì với Cao Phong.

Mặc dù trước kia tập đoàn Vitino đã có tranh chấp với tập đoàn Thiên Long, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến Cao Phong cả.

Dù sau đó quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đã đi gây sự với Cao Phong thì đấy cũng là chuyện của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, cũng chẳng liên quan quái gì đến tập đoàn Vitino.

Vậy nên, đối với người luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu như Morgan thì chỉ cần không làm hại đến lợi ích của ông ta thì chuyện sống chết của Wilson cũng chẳng liên quan gì đến ông ta cả.

“Rầm!”

Một giây sau, Cao Phong đột nhiên đưa tay ra, túm lấy cà vạt của Wilson.

Tay anh rất khỏe, cứ thế mà kéo Wilson đến trước mặt mình như đang dắt một con chó vậy.

“Rầm!”

Ngay sau đó, Cao Phong giơ cao tay còn lại lên, năm ngón tay khép chặt vào nhau, sau đó cứ vậy mà tát thẳng một nhát xuống.

“Chát!”

Cái tát này phát ra tiếng vang rất lớn, nghe tiếng thôi cũng đủ để biết là nó đã mạnh đến mức nào rồi.