Rể Quý Rể Hiền

Chương 4157



Chương 4157

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy mấy nhóm cơ trên mặt gã Wilson kia khẽ run lên từng hồi.

Trên mật gã lập tức xuất hiện dấu ngón tay, sau đó dần bắt đầu sưng đỏ lên.

“Mày không phạm tao, tao không phạm mày. Nhưng nếu mày dám phạm tao thì tao sẽ giết cả nhà mày!

Mày có còn nhớ là mày đã tát tao bao nhiêu cái không?”

Cao Phong túm lấy cà vạt của Wilson, bình tĩnh hỏi lại.

“Không, không nhớ lắm…”

Mặt Wilson đỏ bừng lên, không rõ là vì cái tát của Cao Phong hay vì gã quá xấu hổ và giận dữ nữa.

Dù sao thì với thân phận của gã ta, trong khu vực này làm gì có nhân vật lớn nào mà không cung kính với gã chứ?

Trước giờ gã chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ai đó tát mình như vậy.

Dù sao thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, gã là tổng giám đốc tập đoàn Vitino, bình thường những người có thân phận cao quý đến mấy thì cũng phải nể mặt gã ta.

Vậy mà bây giờ, ngay trong toàn cao ốc của tập đoàn Vitino, ngay tại sân nhà mình mà gã lại bị tát mạnh một cái.

Điều này khiến gã vừa cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng rất phẫn nộ.

Nhưng dù có phẫn nộ đến mấy thì khi bị Cao Phong hỏi, gã vẫn trả lời rất thật thà.

“Không nhớ rõ thật à?”

“Hay là mày quỳ xuống mà nghĩ cho kỹ nhé?”

Người Cao Phong hơi đổ về phía trước, anh nhìn Wilson với ánh mắt rất bình tĩnh.

“Mày, mày đừng có mà nằm mơ.

“Tao nói cho mày biết nhé, đây là tập đoàn Vitino! Bọn tao đã nộp thuế cho nước Mỹ rồi, bọn tao có sự bảo vệ của pháp luật đấy! Nếu mày dám động vào tao thì đừng có hòng đi ra được khỏi tòa nhà này.”

Wilson nghiến răng nghiến lợi nói rồi bắt đầu uy hiếp Cao Phong.

“À, nói vậy thì có nghĩa là nếu tao giết mày, thì cũng chỉ là tội sẽ nặng thêm một bậc thôi nhỉ. Vậy nếu tao giết mày thì liệu có bị trục xuất về nước không?”

Cao Phong vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa giơ tay lên định tát tiếp.

Wilson trợn ngược mắt lên, nhịp tim đập nhanh như trống đánh.

Nếu theo luật pháp, Cao Phong phạm luật ở nước ngoài thì đúng là Việt Nam có quyền yêu cầu dẫn độ anh về nước. Dù sao thì Cao Phong cũng là công dân Việt Nam.

Mà vấn đề ở đây, với địa vị của Cao Phong ở Việt Nam thì chắc chắn là bên họ sẽ dùng mọi cách để bảo vệ anh cho bằng được.

Nghĩ đến đó, vẻ mặt của Wilson và Morgan đều hơi thay đổi.

Mà Cao Phong thì quan sát hai người, thấy rất rõ sự thay đổi ấy.

Đây cũng chính là mục đích của anh.

Anh sẽ không động vào Morgan luôn, dù sao thì địa vị của Ma Phong và Wilson cũng là hai đẳng cấp khác hoàn toàn nhau.

Nhưng Cao Phong muốn khiến cho Morgan biết được thủ đoạn và cách hành xử của anh.

Wilson chính là đối tượng thích hợp nhất để anh giết gà dọa khỉ.

“Chát!”

“Quỳ xuống! Nghe rõ chưa?”

Cao Phong vung tay lên, tát ngược lại một cái vào bên mặt còn lại của Wilson, khiến mặt gã sưng vù hết lên.

Wilson cố nén đau, âm thầm nhìn về phía Morgan.

Nhưng Morgan lại chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

Wilson hoàn toàn tuyệt vọng, đành phải từ từ quỳ xuống trước mặt Cao Phong.

“Cộp, cộp.”

Đầu gối của Wilson chạm đất.

Mà cà vạt trên cổ gã thì vẫn bị Cao Phong giữ lấy, giống như đang nắm xích của một con chó vậy.

Cao Phong nhìn Wilson từ trên cao xuống, cười khẩy một cái.

Đám người ở Tây Vực này nợ anh khá nhiều đấy, anh sẽ từ từ đòi lại từng thứ một.

“Bây giờ nhớ ra chưa?”

Cao Phong túm lấy Wilson, hỏi bâng quơ.

“Tôi không, không nhớ ra nổi…”

Wilson cắn răng, vẫn lắc đầu nói.