Rể Quý Rể Hiền

Chương 4158



Chương 4158

“Được lắm, tôi cũng không nhớ lắm.”

“Vậy tính tròn lên nhé, cứ coi như là một trăm cái đi.”

Câu nói tiếp theo của Cao Phong khiến Wilson phải trợn ngược mắt lên. Nếu biết trước là Cao Phong sẽ làm vậy thì gã thà nói bừa ra một số cho xong.

Dù có nói là ba mươi cái thì cũng ít hơn là một trăm cái rồi.

Lực tay của Cao Phong mạnh như vậy, nếu tất một trăm cái thì khác nào là đánh chết Wilson gã ngay tại chỗ?

“Cậu Phong, chuyện này…”

Lúc này Wilson mới sợ sệt, định lên tiếng.

“Suỵt! Tôi chưa cho phép ông nói chuyện.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không tát ông một trăm cái đâu. Vì một trăm cái tát đấy là ông nợ tôi, nhưng tôi thì sẽ trả ông lại gấp mười lần.

Vậy nên nếu tôi không tính nhầm thì tổng cộng là mười nghìn cái nhỉ?”

Cao Phong nói dứt câu, lại trở tay một cái, tất mạnh một cái nữa xuống mặt Wilson.

“Chát!”

Lúc này Wilson quỳ dưới đất, Cao Phong tất người lại càng tiện tay hơn.

Bị tát mạnh một cái như vậy, đầu Wilson ong hết cả lên.

“Một trăm nhân mười không phải là mười nghìn…”

Wilson che mặt, run run nói.

“Tôi nói là mười nghìn, tức là mười nghìn.”

Cao Phong cười lạnh, lại tát tiếp mấy cái nữa.

“Chát!”

“Chát!”

“Chát!”

Vậy là tiếng tát nhau cứ vậy mà vang lên, hết cái này đến cái khác.

Dần dần, cơ bắp trên mặt Wilson lại bắt đầu run rẩy, những chỗ bị sưng lên cũng càng ngày càng nhiều lên.

Vốn dĩ mấy người Mỹ như gã da đã khá trắng rồi, bây giờ bị Cao Phong tát như vậy, chỗ mặt sưng đỏ của gã nhìn có vẻ càng nghiêm trọng hơn.

Chưa đầy một phút đồng hồ, mặt Wilson gần như bị sưng hết toàn bộ lên, nhìn qua giống như một mẻ bột bánh bao đang được lên men vậy.

Màu da sưng đỏ ở phần mặt và phần da cổ màu trắng của gã tạo nên sự đối lập rất rõ ràng.

“Chát!”

“Chát!”

Cao Phong không nói lời nào, vẫn tiếp tục tát gã, vừa tàn nhẫn lại vừa điên cuồng.

“Cậu Phong, đừng đánh nữa, tôi biết sai rồi, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói chuyện đã.”

Cuối cùng thì Wilson cũng không chịu được cái đau do những cái tất đó đem lại, bắt đầu cầu xin Cao Phong tha thứ cho mình.

Lúc này Morgan lại không hề có ý định ra tay giúp đỡ gã, quanh đây cũng chẳng có ai có thể giúp gã được.

Vậy là gã chỉ còn mỗi cách duy nhất là cầu xin Cao Phong tha thứ cho mình.

“Bây giờ mới muốn thương lượng thì có vẻ hơi muộn rồi nhỉ?”

Cao Phong lại trở tay lần nữa, cứ thế tiếp tục tát thẳng vào mặt Wilson. Trong phòng làm việc chỉ có mỗi tiếng tát tai, hết tiếng này rồi lại đến tiếng khác.

Dư âm còn văng vẳng bên tai, kéo dài mãi không thôi.

Morgan ngồi cạnh đó, nhìn một lúc lại cảm thấy không đành lòng, nhhưng cũng chỉ có thể nhìn sang chỗ khác.

Đồng thời, ấn tượng ban đầu của ông ta đối với Cao Phong đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Độc ác, tàn nhẫn, tên Cao Phong là một người vừa độc ác lại vừa tàn nhẫn.

“Ong, ong.”

Wilson cảm thấy tai mình như ù đi, cả đầu chỉ toàn tiếng ong ong, giống như đang có ai đó tổ chức một buổi hòa nhạc trong đầu anh ta vậy.

Lỗ mũi nóng ran lên, máu mũi túa ra.

Nhưng Cao Phong lại không hề có ý định dừng tay.