Rể Quý Rể Hiền

Chương 4177



Chương 4177

Cao Phong gật đầu cười nhẹ, vừa nói vừa nhấc bàn tay lên.

“Chính là nhiều người ức hiếp ít người đấy, làm sao không?”

“Fuck! Tôi nói cho anh biết, hôm nay đừng ai trong các người mơ tưởng ra khỏi đây.”

“Một câu thôi, chính là nhiều người bắt nạt anh ít người!”

Người thanh niên tiến lên một bước, trên mặt lộ ra sự kiêu căng.

“Con mẹ mày! Con mẹ mày mày có bao nhiêu người?”

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chửi phẫn nộ.

“Rầm rập rầm rập rầm rập!”

Lời vừa dứt, bên ngoài đã truyền đên tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn.

Đám thanh niên trong phút chốc bị ngơ ngác, sau đó bất giác muốn nâng vũ khí trong tay lên.

“Con mẹ mày! Nhìn rõ thứ trong tay ông đây là gì đi!”

Một người binh sĩ Phong Hạo sải bước vào trong, trên vai còn khiêng một ống phóng rocket, trừng mắt chửi người thanh niên.

“Soạt!”

Năm mươi người sau lưng người thanh niên lập tức héo người.

Mà ngay sau đó, đăng sau binh sĩ Phong Hạo đó lại xuất hiện hơn trăm người.

Người người đều trang bị đầy đủ vũ trang.

Trong nháy mắt, số người của bên Cao Phong, đã gấp đôi người của người thanh niên bên kia.

Cao Phong đã sớm đoán được người của khách sạn này sẽ không ngồi chờ chết.

Dù sao dám ở nơi đây mở khách sạn làm ăn, ai mà không quen biết vài người?

Cho nên khi quyết định đến thị trấn Porter này lần nữa, Cao Phong đã liên hệ với binh sĩ Phong Hạo của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu trấn giữ nơi đây, để bọn họ phái đến một đám người.

Bây giờ, quả nhiên là phát huy tác dụng rồi.

“Fuck… Đại ca! Em sai rồi!”

Sắc mặt người thanh niên lập tức trắng bệch, không nói hai lời mà quỳ xuống mặt đất.

“Anh Phong, có chỉ thị gì không?”

Binh sĩ Phong Hạo vác ống phóng rocket hỏi một câu.

“Trừ hắn ta và người thu ngân, còn lại giết đi!”

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, quay người bước vào trong

“Tạch tạch tạch tạch!”

“Tạch tạch tạch tạch tạch!”

Họng súng phun ra lửa, đạn bật ra khỏi nòng, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

“Bùm! Bùm!”

Cuối cùng, thuận theo tiếng kêu của quả đạn pháo, tiếng súng dừng lại im bặt.

Mà khách sạn này, đã bị đạn pháo nổ sập mất một phần ba.

“Anh Phong, hai người này chết cũng không nói.”

Một người binh sĩ Phong Hạo hét lên một câu.

“Đừng lãng phí thời gian, đưa về doanh địa.”

Cao Phong ngồi vào trong xe, hời hợt nói.

“Vâng!”

Một đám người binh sĩ Phong Hạo lập tức thu dọn hiện trường, sau đó bắt theo hai người kia vào trong xe.

Đám người lần nữa khởi động xe, tiến thẳng về phía nơi dừng chân của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Trời đêm của buổi tối hôm nay, xác định là không yên bình.

Hoa Kỳ bên kia, một số ông chủ thương nghiệp do Lý Khải Kiệt cầm đầu, Richard hỗ trợ.

Đang điều động lực lượng trong tay giúp Cao Phong tìm hiểu tin tức.

Có điều Lý Khải Kiệt không phải đồ ngốc, cho nên không hề nhắc đến tên của Kim Tuyết Mai.

Người có thể tin tưởng được thì đưa bức ảnh cho bọn họ xem.

Còn người không tin tưởng được lắm thì chỉ thị bọn họ điều tra một chút, hai ngày nay có ai từ bên ngoài vào có thân phận bất minh.