Rể Quý Rể Hiền

Chương 4178



Chương 4178

Mà bên Tây Vực, quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng cũng đang điều động tất cả lực lượng, bắt đầu điều tra tất cả những tin tức liên quan.

Thành viên của quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng, chủ yếu là điều tra mười mấy thị trấn nhỏ sát biên Tây Vực.

Còn về đám người Cao Phong thì chiếu theo kế hoạch của anh, lấy quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu làm nơi xuất phát, hướng về xung quanh lục soát.

Hoa Kỳ, Tây Vực, thị trấn nhỏ bên cạnh Tây Vực, đều đang vì Kim Tuyết Mai mà bận rộn.

Ai cũng không biết, nhìn thế cục náo nhiệt này, rốt cuộc là kết thúc, hay là… bắt đầu.

Ai cũng không biết rằng, sau khi náo nhiệt rồi, cuối cùng sẽ rơi vào yên lặng, hay là càng thêm náo nhiệt.

Không một ai nghĩ đến, chỉ có thể tận lực làm hết mọi khả năng.

Nơi dừng chân của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.

Đám người Cao Phong sau khi trở về lại mở một cuộc họp.

Cùng với hai người dẫn về từ trong khách sạn đã bắt đầu tiến hành nghiêm hình tra khảo.

Không tìm thấy quyển nhật kí đó, Cao Phong nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Mà Cao Phong lại gọi mấy binh sĩ Phong Hạo cầm đầu vào trong phòng họp.

Nghe mấy người đó báo cáo xong, Cao Phong nhíu mày châm một điếu thuốc.

Khói thuốc từng tầng bay lên, dưới ánh đèn chiếu xuống trông vô cùng mê hoặc.

Xa khỏi doanh địa của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đang tiến hành lục soát xung quanh, bây giờ đã tìm kiếm được một nửa.

Nhưng, vẫn không thu hoạch được gì.

Về phía thế lực qua lại thân thiết với quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu cũng không có tiến triển gì.

Cao Phong bây giờ, lại lần nữa rơi vào ngõ cụt.

Năm sáu người thanh niên thấy Cao Phong không nói chuyện, mọi người cũng rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Cao Phong nhẹ nhàng dập tắt thuốc, hít sâu một hơi, như vừa đưa ra một quyết định rất quan trọng.

“Khu vực Tây Vực này, đại khái có bao nhiều người ở?”

Nghe Cao Phong hỏi câu này, mọi người đều ngơ ngác.

Họ suy nghĩ một chút là có thể hiểu rõ ý trong câu hỏi này của Cao Phong!

Nhưng mà, nếu như Cao Phong muốn làm như vậy thật thì bọn họ chắc chắn không có gì do dự cả.

“Anh Phong, dẫu sao thì chiến trường chính của chúng ta không ở bên này, cho nên chúng tôi cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào.”

“Nhưng mà, hai năm trước số quân lính thuê với cường đạo ở Tây Vực này không dưới ba trăm năm mươi nghìn người.”

“Hai năm trôi qua, bây giờ số lượng nhất định sẽ càng nhiều hơn, tính sơ sơ chắc trên bốn trăm nghìn người.”

Một thanh niên tóc hơi dài, nghĩ một lát rồi báo cáo.

“Bốn trăm nghìn…”

Nghe thấy số lượng người này, trong lòng Cao Phong đập thình thịch.

Chả trách, trong bốn biên giới lớn của Việt Nam, tình hình bên Tây Vực này nghiêm khắc nhất.

Vậy mà lại có hơn bốn trăm nghìn quân lính thuê và cường đạo chiếm giữ, lực lượng như vậy không thể gọi là không không bố được.

Bốn trăm nghìn, mà còn là tính sơ sơ, nói không chừng còn nhiều hơn vậy nữa.

Tây Vực lớn như vậy, quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.

Cao Phong chưa từng xem nhẹ Tây Vực, cho nên trước đây anh luôn kiềm chế mình không được kích động.

Nhưng bây giờ anh mới biết, đến cuối cùng anh vẫn xem nhẹ nơi này rồi.

Chả trách ở chỗ biên giới này, luôn là tai họa ngầm của Việt Nam.

Nếu như những người này bị những người nước ngoài giàu mạnh thu nạp, tuyệt đối sẽ gây nên sự đe dọa cực lớn đối với sự an toàn của Việt Nam.

Thậm chí, Cao Phong có thể hiểu được, nói không chừng một số thế lực trong Tây Vực này đã kết hợp với những người nước ngoài giàu mạnh đó rồi.

Nếu không thì tại sao bọn họ không nhắm vào những nơi ở Hoa Kỳ, mà cứ khăng khăng gây rối Việt Nam chứ?

Sợ rằng, sau lưng nhất định có người điều khiển.