Rể Quý Rể Hiền

Chương 4179



Chương 4179

Nhưng, bất kể có người điều khiển hay không, Cao Phong cũng sẽ cố gắng nghĩ đủ mọi cách để tìm được Kim Tuyết Mai.

Cho nên thật sự đến lúc không thể làm khác được thì dù có khó thế nào đi nữa, Cao Phong cũng sẽ làm.

“Gorden tỉnh lại chưa?”

Cao Phong giơ tay gõ mặt bàn, nhìn về phía đám đông hỏi một lần nữa.

“Tỉnh một lần, giờ hôn mê lại rồi, nhưng mà vẫn chết không nổi được.”

Một thanh niên phụ trách trông chừng Gorden, lập tức trả lời.

Cao Phong khẽ gật đầu, nói: “Nếu như ngày mai vẫn không tìm được Tuyết Mai, tôi phải đánh… Tây Vực này.”

Lời vừa dứt, mọi người đều trợn tròn mắt.

Mặc dù trong lòng họ đã có suy đoán trước rồi, nhưng chính miệng Cao Phong nói ra, vẫn khiến họ cảm thấy khiếp sợ.

“Anh Phong, bọn họ ít nhất có bốn trăm nghìn quân đội đó…”

Thanh niên tóc dài đó khựng lại một lát, vẫn dè dặt nhắc nhở Cao Phong.

“Bốn triệu thì tôi cũng phải đánh.”

Vẻ mặt Cao Phong không biến đổi, giọng điệu bình tĩnh chứa đựng sự kiên định lớn mạnh không gì sánh bằng.

Mọi người lập tức rơi vào trầm tĩnh, bọn họ cũng có thể hiểu được tình cảm Cao Phong đối với Kim Tuyết Mai.

Cho nên điều duy nhất mà họ có thể làm chính là chinh chiến cùng với Cao Phong, đi tìm Kim Tuyết Mai.

“Các cậu cũng không cần lo lắng quá.”

“Cho dù bọn họ có năm trăm nghìn quân số thì chúng ta cũng không sợ.”

“Nam Cương chúng ta có ba trăm nghìn người, hai chiến khu thuộc quản lý của tôi, ít nhất có thể cung cấp bảy trăm nghìn quân số.”

“Một triệu quân số, đủ để san bằng Tây Vực này.”

Cao Phong nói những lời này ra, lập tức đem lại cho mọi người không ít sự tự tin.

Vì thế mọi người đều gật đầu đồng ý, sau đó rời khỏi tiếp tục đi làm việc.

Cao Phong thì từ từ dựa vào ghế, ngây người ra, mắt nhìn ánh đền trên đỉnh đầu.

Khoảng thời gian này, Cao Phong không có lần nào nghỉ ngơi đàng hoàng, cho nên trong mắt nhìn có vẻ chứa rất nhiều tia máu đỏ.

Nhưng, lúc này đã qua nửa đêm rồi, anh vẫn không thấy buồn ngủ chút nào.

Anh không biết bây giờ Kim Tuyết Mai có ăn cơm được không, có ngủ ngon không, có an toàn không…

Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, lòng Cao Phong giống như bị dao đâm vậy.

“Anh từng nói, nếu như bảo anh thu phục người nước ngoài mới có thể bảo vệ em toàn diện được, thế thì anh sẽ thu phục tất cả người nước ngoài.”

“Nếu như bảo anh nhập ma mới có thể bảo vệ sự an toàn cho mọi người, thì anh sẽ dấng thân vào con đường ma thuật.”

Cao Phong lẩm bẩm tự nói một mình, sự kiên định trong ánh mắt khiến người ta khiếp sợ.

Mọi thứ cứ đợi câu trả lời vào ngày mai của Gorden.

Nếu như câu trả lời của Gorden không thể làm cho Cao Phong hài lòng.

Thì ngay cả bản thân Cao Phong cũng không biết tiếp theo anh sẽ làm ra chuyện gì.

Không nói đến lý trí, không nói đến được mất, anh đều phải làm.

Cho dù, trở thành kẻ địch với cả Tây Vực này, cả nước ngoài thì anh cũng không hối tiếc.

“Cốc cốc cốc!”

Lại có người gõ cửa phòng lần nữa.

“Anh Phong, cô Ruth đến rồi.”

Binh sĩ Phong Hạo phụ trách canh gác ngoài cửa, báo cáo với giọng điệu cung kính.

“Vào đi.”

Cao Phong gật đầu, nói ra bên ngoài cửa.

Rất nhanh, Ruth đã sải bước đi vào.

Chỉ là, Cao Phong nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Ruth, anh không kìm được mà có chút ngây người.

Bộ đồ mà Ruth mặc vẫn là bộ đồ mà lúc trước Cao Phong đến tập đoàn Vitino.

Chỉ là, quần áo của Ruth lúc này dính đầy đất, thậm chí còn có một số mạng nhện trên tóc cô ấy.