Rể Quý Rể Hiền

Chương 4186



Chương 4186

Gorden không những muốn đưa người của anh ta đi, mà còn muốn đưa vũ khí mạnh đi nữa, đây không phải là được voi đòi tiên sao?

Cao Phong tốn sức, trăm cay nghìn đắng mới đánh gãy được cái răng nanh của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.

Nếu như đưa vũ khí mạnh cho bọn họ, e là vũ khí mạnh này, không biết khi nào sẽ trở thành răng nanh giết chết binh sĩ Phong Hạo?

“Ấy, đừng kích động chứ!”

“Việt Nam các người không phải có câu nói gì nhỉ, giúp người thì giúp cho trót sao?”

“Hay là, cậu Phong khoan dung độ lượng, giúp tôi thêm một chút nữa nhỉ?”

Trên mặt Gorden mang vẻ châm biếm, cứ như vậy mà nhìn Cao Phong và đưa ra yêu đầu.

“Tôi cho anh thời gian ba phút để cút đi.”

“Sau ba phút, tôi không chắc mình có thay đổi ý hay không.”

Cao Phong vòng hai tay trước ngực, nhìn đồng hồ một cái rồi nói.

“Cậu!”

Gorden nghiến răng nghiến lợi, sau đó cười giễu một cái, lúc này mới bảo người dìu mình rời đi.

Lãng phí quá nhiều thời gian thì cũng không có lời đối với anh ta.

Cho nên Cao Phong không muốn cho anh ta vũ khí mạnh thì anh ta cũng không đòi tiếp nữa.

Chỉ cần trong tay anh ta có người, nếu muốn phát triển thì cũng không khó.

Cho dù tìm đại người có thế lực lớn ở Tây Vực để gia nhập, thì chắc họ cũng không từ chối nhỉ?

Gorden đã dám làm như vậy, đương nhiên là vì nghĩ trước cho đường lui của mình.

“Cứ đợi đi, tôi đến được nơi an toàn, tôi sẽ gửi tin tức của Kim Tuyết Mai vào số điện thoại của cậu.”

Gorden vừa được người ta dìu đi, vừa nói mà không quay đầu lại.

Kell nghe đến đây, ánh mắt lại nhấp nháy vài lần nữa.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu, tại sao Cao Phong phải thả cho bọn họ rời khỏi.

Thì ra, vẫn là vì cái chuyện này à!

Không thể không nói, Gorden quả thực giải quyết chuyện này rất tuyệt.

Nhưng sự thật rốt cuộc là như thế nào, cũng chỉ có Kell với Gorden, cùng với rất ít người biết thôi.

Rất nhanh, Kell đã được người ta dìu đến bên xe.

Còn binh sĩ Phonh Hạo phụ trách lái xe qua đây, anh ta lập tức xuống xe, đóng cửa cái rầm, cho thấy lòng đầy bất mãn.

“Rầm!”

Đúng cái khoảnh khắc này, Kell đua tay ra thật mạnh, trở tay tát một tai vào mặt binh sĩ đó.

“Fuck you! Mày hù dọa ai đấy?”

“Mày đóng mạnh như thế làm tao giật mình rồi đấy, biết không?”

Kell tát một cái xong, rồi lại chửi ầm lên với binh sĩ Phong Hạo kia.

Binh sĩ Phong Hạo này vô thức sờ vũ khí mạnh chỗ eo, ánh mắt đầy ớn lạnh.

“Ôi chao, nào! Nổ súng bắn tao đi!”

“Tao nói cho mày biết, bắn tao một phát, mấy người đừng có mơ mà biết được Kim Tuyết Mai ở đâu!”

Kell lạnh lùng cười một cái, lập tức đưa đầu về phía trước.

Binh sĩ Phong Hạo này nghe vậy thì liền ngây ra, khẽ nghiến răng, sau đó vẫn là nhẫn nhịn lại.

“Ha ha ha! Rác rưởi! Hèn nhát!”

Kell cười ha ha, chuẩn bị ngồi vào trong xe.

“Bép!”

“Bép!”

“Bép!”

Và tiếp theo đó, mấy trăm chiếc xe ở bên cạnh cũng truyền đến hết tiếng tát tai này đến tiếng tát tai khác.

“Fuck! Tại sao mày cũng đóng cửa kêu mạnh như vậy?”

“Bép!”

“Mẹ mày! Mày đóng cửa…sao tiếng nhỏ vậy?”

“Bép!”

“Rác rưởi! Hèn nhát!”