Rể Quý Rể Hiền

Chương 4316



Chương 4316

Giờ khắc này, tinh thần người trung niên chấn động mãnh liệt, viền mắt cũng trở nên đỏ hồng.

Kích động ở chỗ sâu trong đáy mắt càng bày ra không chút che giấu.

“Tôi, tôi muốn nhìn cây đao này một chút.”

Người trung niên cắn răng im lặng mấy giây, sau đó nhìn Cao Phong nói.

Cao Phong khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua chiến đao trong tay, sau đó lại nghi ngờ nhìn về phía người trung niên.

“Tôi, tôi chỉ liếc mắt nhìn thôi, được không?”

“Coi như tôi van cầu cậu!”

“Cậu muốn tôi làm cái gì tôi cũng đồng ý với cậu!”

Người trung niên lại tiến lên trước một bước, ánh mắt vô cùng kích động.

Thấy dáng vẻ của người trung niên, Cao Phong không nhịn được khẽ nhíu mày.

Anh có thể nhìn ra, kích động ở chỗ sâu trong mắt người trung niên tuyệt không phải giả mạo…

Mà là một loại kích động và hưng phấn phát ra từ nội tâm.

Giống như đã cách nhiều năm cuối cùng cũng gặp được bạn cũ mà mình vẫn nhớ mong.

Trong lòng Cao Phong tự nghĩ, lẽ nào người trung niên này là chủ nhân của thanh đao?

Vừa nghĩ tới đây, lông mày Cao Phong lại nhíu càng chặt.

Anh chợt nhớ tới Hoa Hồng đã từng đã nói với anh, cây đao này có chút không đơn giản.

Công nghệ chế tạo nó rất giống với kỹ thuật rèn đúc thời kì vũ khí lạnh của Tây Vực.

Chẳng lẽ cây đao này thực sự có liên quan tới Tây Vực sao?

Nhưng chú Lý chỉ là ông chủ một tiệm mì nhỏ, sao có thể dính líu quan hệ gì với Tây Vực được?

“Ông chủ tiệm mì, thành phố Hà Nội…”

“Tây Vực…”

Trong lòng Cao Phong bắt đầu thầm niệm mấy từ ngữ quan trọng này, vô thức quay đầu nhìn về phía Lâm Vạn Quân.

Hiện tại anh càng ngày càng hoài nghi, trên người chú Lý – ông chủ tiệm mì – có chôn giấu bí mật to lớn.

Chí ít ông ta tuyệt đối không chỉ đơn giản là một người nông dân thích làm mì.

Thậm chí Cao Phong còn đang suy nghĩ, liệu có khi nào chuyện này còn có liên quan gì tới nhà họ Cao hay không.

Dù sao thì từ khi Cao Phong bước vào con đường này, ông cụ Cao thật sự đã để lại cho Cao Phong rất nhiều át chủ bài.

Cho nên lúc này cũng khó trách Cao Phong có suy nghĩ như vậy.

Chỉ là lúc này Lâm Vạn Quân cũng mang vẻ mặt mờ mịt, vốn không hiểu nổi tình huống trước mắt.

“Van cậu cho tôi liếc xem, tôi chỉ cần liếc mắt nhìn nó thôi… Được không?”

Người trung niên thấy Cao Phong im lặng không nói gì lại mở miệng lần nữa.

Thậm chí trong ánh mắt còn mang theo khẩn cầu mãnh liệt.

Càng giống với một loại cầu xin.

Giờ này khắc này, Cao Phong thực sự bị thái độ của người trung niên làm cho ngơ ngác.

Tới cùng ông ta muốn làm gì?

Ông ta không tiếp tục ở lại trong đội ngũ của mình, lại hết lần này tới lần khác muốn buông bỏ vũ khí, đi tới bên phía Cao Phong.

Chỉ vì được liếc mắt nhìn cây đao trong tay mình sao?

Phải biết rằng, cục diện hiện tại giữa song phương tuyệt đối là thủy hỏa bất dung.

Với tư cách là phe đối địch với Cao Phong, vậy mà người trung niên này lại dám qua đây, đi tới nơi chưa chắc có thể an toàn trở ra.

Thế nhưng vậy mà ông ta lại không quan tâm chút nào?

Lẽ nào ở trong mắt ông ta, cây đao này còn quan trọng hơn nhiều so với tính mạng của ông ta sao?

“Chuyện này…”

Lúc này Cao Phong đã có chút do dự.

“Anh Phong, đừng cho ông ta.”

“Chắc chắn tên ngốc này đang muốn lấy đao chém anh.”

Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, khập khễnh đi tới, một tay đẩy người trung niên sang một bên, khắp khuôn mặt đầy vẻ không thoải mái.