Rể Quý Rể Hiền

Chương 4317



Chương 4317

Hôm nay đã có nhiều binh sĩ Phong Hạo chết trong tay cường đạo Tây Vực như vậy.

Độ thù hận đám cường đạo Tây Vực trong lòng Long Tuấn Hạo tuyệt đối đã đạt tới đỉnh.

Nếu không phải Cao Phong không cho phép, hiện tại anh ta chỉ muốn một súng bắt ngã người trung niên này, mặc kệ có đạo nghĩa hay không.

Nói đạo nghĩa với kẻ địch, đó là chuyện chỉ có người ngu mới có thể làm.

“Tôi sẽ không!”

“Cậu tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm loạn.”

“Tôi chỉ muốn nhìn cây đao kia một chút thôi, được không?”

Người trung niên không ngừng xua tay giải thích, ánh mắt và giọng điệu đều thành khẩn vô cùng.

“Tao tin cái đuỵt con mịa mày! Vì sao ông đây phải tin tưởng mày!”

Long Tuấn Hạo bỗng xòe bàn tay ra, một phát bóp lấy cổ người trung niên.

Đùa gì vậy, người trung niên này vốn là một tên cường đạo Tây Vực.

Cường đạo Tây Vực, có độ tín nhiệm gì đáng nói?

Mà hiện tại tên cường đạo Tây Vực này lại muốn cầm lấy đao của Cao Phong vào tay, còn đứng bên cạnh Cao Phong.

Ông ta muốn làm gì?

Vì vậy Long Tuấn Hạo hoài nghi ông ta muốn ra tay với Cao Phong cũng không phải là hoài nghi vô cớ.

Lúc này, Liễu Tông Trạch cũng không nói gì.

Chuyện liên quan đến an toàn của Cao Phong, cho dù có cẩn thận nữa cũng không tính là quá mức.

Long Tuấn Hạo trừng mắt thật lớn, bàn tay bóp thật chặt cổ của người trung niên.

“Ha ha, đây chính là một kẻ ngu si!”

“Tao nói cho bọn mày biết, bọn mày ngàn vạn lần chớ học ông ta!”

“Chắc chắn ông ta sợ chết cho nên mới muốn tới đây đầu hàng đàm phán.”

“Kết quả thì sao? Kết quả Cao Phong vốn không thích đàm phán, bọn mày nói xem đây không phải người ngu thì là cái gì.”

Negan thấy người trung niên bị Long Tuấn Hạo khống chế, không nhịn được cười ha ha, trên mặt càng hiện lên vẻ khinh thường vô cùng.

Phần lớn đầu lĩnh Tây Vực khác đều cười ha ha phụ họa.

Chỉ có bốn người trung niên chẳng những không cười, ngược lại còn mang vẻ mặt nghiêm túc.

Ở chỗ sâu trong đáy mắt còn chôn sâu một luồng khát vọng.

Phảng phất như bọn họ cũng đang mong đợi cái gì đó.

“Tôi thật sự không có ác ý!”

“Tôi chỉ đứng ở chỗ này, cách anh Phong của các người hơn năm mét, cậu để cậu ta đưa thanh đao cho tôi xem.”

“Tôi bảo đảm chỉ cần tôi xem xong, mặc kệ kết quả là như thế nào, chiến đấu hôm nay tôi cùng với năm mươi ngàn thuộc hạ của tôi đều sẽ không tiếp tục tham chiến.”

Người trung niên nhìn Long Tuấn Hạo, giọng điệu rất nghiêm túc nhỏ giọng nói.

“Gì?”

Chỉ nháy mắt Long Tuấn Hạo đã sửng sốt.

Liễu Tông Trạch cũng cảm thấy tinh thần chấn động, thậm chí ngay cả Cao Phong cũng hơi híp mắt lại.

Vào lúc này, nếu bên phía cường đạo Tây Vực có người rời khỏi trận chiến, đó tuyệt đối là chuyện tốt vô cùng với đám người Cao Phong.

Bởi vì đám cường đạo Tây Vực ít đi một người, nguy hiểm bên phía bọn họ cũng sẽ giảm đi một phần.

Mà người trung niên này còn có tới năm mươi ngàn thuộc hạ, nếu bọn họ không tham gia hành động nhằm vào Cao Phong nữa, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng tốt đẹp!

Áp lực của khối tập đoàn Phong Hạo cũng lập tức hạ thấp hơn rất nhiều rất nhiều.

Cho nên mấu chốt trong chuyện này là, rốt cục lời của người trung niên có đáng để tin tưởng hay không.

“Con mịa mày bậy bạ!”

“Tất cả cường đạo Tây Vực bọn mày đều là một đám không biết đạo nghĩa, tao có thể tin tưởng lời mày nói sao?”

Bàn tay Long Tuấn Hạo đầu tiên là nới lỏng một chút, sau đó lại bỗng nhiên thắt chặt.

“Tuấn Hạo, buông tay.”

Đúng lúc này, Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng.