Rể Quý Rể Hiền

Chương 4318



Chương 4318

Long Tuấn Hạo sửng sốt một chút, do dự không tới một giây, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng thả người trung niên ra.

“Phù!”

Người trung niên thở ra một hơi, sau đó lại nhìn về phía Cao Phong.

“Cho tôi một lý do để đưa đao cho ông xem.”

Cao Phong và người trung niên nhìn nhau vài giây, sau đó anh nhẹ nhàng hỏi.

“Được!”

Người trung niên gật đầu, sau đó đứng thẳng người nói: “Tôi nhận ra cây đao kia!”

“Nếu như tôi không nhìn lầm, đó là… đó là đồ vật của một người bạn tôi, cho nên tôi muốn xác nhận một chút.”

Cao Phong hơi híp mắt lại, hỏi: “Ông xác định đó là bạn của ông? Hay là kẻ địch của ông? Tôi muốn nghe lời nói thật.”

Lúc hỏi ra lời này, người trung niên cũng không vội trả lời, mà Cao Phong cũng không có ý định thúc giục.

Câu trả lời của người trung niên này tương đối quan trọng.

Nếu như chủ của cây đao này là bạn bè của người trung niên.

Vậy nói không chừng Cao Phong còn có thể trở thành bạn với người trung niên này.

Nhưng nếu chủ của cây đao này lại là kẻ địch của người trung niên.

Mà Cao Phong lại có quan hệ tốt với chủ của cây đao này, đương nhiên cũng sẽ biến thành kẻ thù của người trung niên!

Cho nên đáp án của người trung niên khá quan trọng.

“Tôi nói thật!”

Sau một lát, người trung niên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Cao Phong.

“Là bạn của tôi, một người bạn vô cùng vô cùng quan trọng!”

Sau khi người trung niên nói xong lại ngửa đầu đối diện với Cao Phong, ở chỗ sâu trong đáy mắt là vẻ chân thành.

“Rầm! Leng keng!”

Mấy giây sau, Cao Phong gật đầu, một tay ném chiến đao tới.

Một tiếng vang dội, thanh cương đao rơi xuống vùng đất trống phía trước người trung niên.

Vẻn vẹn chỉ nghe tiếng vang và bụi mù bốc lên đã có thể thấy được chắc chắn thanh đao này không nhẹ.

“Bọn họ đang làm gì vậy?”

Đám người Negan thấy tình cảnh như vậy cùng hơi nghi hoặc một chút.

Ngay cả Đặng Phi cũng cắn răng, vốn không thấy rõ tình huống trước mặt là như thế nào.

Mà bọn họ cách xa nhau như vậy, đám người Cao Phong nói gì bọn họ cũng không nghe rõ.

“Vì sao Cao Phong phải đưa đao cho ông ta, là muốn để ông ta tự sát hay là thế nào?”

“Trước đây vì sao tôi không phát hiện ra ông ta là một kẻ ngu nhỉ? Ở trong đội ngũ an toàn không thích lại thích chạy đến trước mặt Cao Phong biểu diễn màn tự sát mà chết?”

“Shit! Tôi thấy hẳn đầu óc ông ta đã bị úng nước.”

Rất nhiều thủ lĩnh trại đóng quân đều ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mặt.

“Răng rắc! Tạch!”

Ngay vào lúc này, có rất nhiều cường đạo Tây Vực bỗng giơ họng súng lên, nhắm ngay mấy tên thủ lĩnh vừa nói chuyện.

“Nói chuyện chú ý một chút, đó là lão đại của chúng tao.”

Một sĩ quan phụ tá lạnh lùng nhìn đám thủ lĩnh này, nòng súng tự động trong tay đang hướng về phía mặt đất.

“Fuck!”

Đám người đều thầm mắng một tiếng.

Lúc này bọn chúng mới nhớ tới, người trung niên kia còn có gần năm mươi ngàn thủ hạ.

Lúc này mặc dù người trung niên không ở đây, nhưng đám thuộc hạ của ông ta đều đang ở đây.

“Mày làm gì vậy, dám cầm súng chĩa vào lão đại của chúng tao?”

Mà ngay sau đó, thuộc hạ của đám thủ lĩnh này cũng khó chịu, muốn giơ súng lên.

“Làm gì vậy? Buông! Có phải đầu óc bọn mày đều bị ngập nước rồi không?”

“Hiện tại hướng nòng súng nhất trí đối ngoại cho tao!”

Negan thấy đám người sắp bắt đầu nội chiến, lập tức đứng dậy quát lớn.