Rể Quý Rể Hiền

Chương 4319



Chương 4319

Đám người trừng mắt liếc nhau, sau đó mới không tình nguyện thu hồi vũ khí nóng.

Dù sao bọn họ cũng biết, lúc này bọn họ phải đối đầu kẻ địch mạnh, không phải thời gian để lục đục với nhau.

Cụ thể phải làm thế nào còn chờ người trung niên trở lại rồi nói tiếp.

Trước mắt bao người, người trung niên kia chậm rãi ngồi xổm xuống.

Cặp mắt lại nhìn chòng chọc vào thanh chiến đao kia.

Sau đó người trung niên hít một hơi thật sâu, chậm rãi đưa hai tay ra cầm lấy thanh chiến đao kia.

Nhưng rất nhanh ông ta lại rụt tay trở về, xoa xoa trên người một hồi, sau đó mới một lần nữa xòe bàn tay ra, hai tay chậm rãi cầm lấy chiến đao.

Lòng bàn tay như đang nâng một thứ cực kỳ hiếm có.

“Phù! Phù!”

Cảm nhận được độ nặng của thanh chiến đao, lại quan sát chiến đao vài giây ở khoảng cách gần, chỉ nháy mắt sau hô hấp của người trung niên trở nên gấp gáp không gì sánh được.

Chỉ thấy người trung niên chậm rãi quỳ hai đầu gối xuống đất, miệng thở hổn hển. Sau đó ông ta lấy ra một chiếc khăn mặt chà lau thật sạch trên mặt chiến đao.

Cao Phong nhíu mày nhìn người trung niên này, quan sát kỹ vẻ mặt cùng với mỗi một hành động của ông ta.

Mà Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch cũng đang bày trận thế sẵn sàng, vũ khí nóng trong tay đã được nạp đạn lên nòng.

Tuy người trung niên này còn đứng cách Cao Phong chừng hơn năm mét, nhưng ai cũng không dám bảo đảm ông ta có đột nhiên phóng đao thép về phía Cao Phong hay không.

Bọn họ không thể không phòng.

Người trung niên chậm rãi lau sạch thân đao, sau đó cầm lấy chuôi đao nhìn về một điểm nào đó.

Cao Phong nhớ kỹ, ở vị trí đó trên chuôi đao có một chuỗi chữ cái.

Nếu như giải thích theo chữ Mỹ, nó có nghĩa là máu.

Chẳng qua đến hiện tại Cao Phong vẫn không biết đến tột cùng mấy chữ kia đại biểu cho cái gì.

Chỉ có điều nhìn biểu hiện của người trung niên, sợ rằng thanh chiến đao này thật sự có chút không tầm thường!

“Là nó! Chính là nó!”

Người trung niên xem xét tỉ mỉ từ đầu tới đuôi. Hai phút sau, ông ta bỗng bắt đầu tự lẩm bẩm, giống như người điên.

Không đợi Cao Phong mở miệng nói chuyện, một giây sau người trung niên này bỗng cầm chuôi đao, sau đó vậy mà ông ta lại từ vạch nó lên cánh tay mình.

“Ông làm gì vậy? Đao này cực kỳ sắc bén.”

Lúc này Cao Phong nhíu mày ngăn lại. Phải biết rằng lúc trước Hoa Hồng chỉ lấy tay cảm thụ độ sắc bén của lưỡi dao một chút đã lập tức bị cắt đứt ngón tay.

Nếu người trung niên này dùng lực mạnh hơn một chút với cánh tay, sờ rằng có thể trực tiếp chặt đứt cánh tay cũng nên?

“Tôi biết.”

Người trung niên cũng không ngẩng đầu lên, gật đầu một cái, nhưng động tác vẫn không ngừng.

Mà những người chung quanh lại đồng loạt trừng to mắt.

Vậy mà người trung niên này lại định biểu diễn một màn cắt cổ tay tự sát trước mặt Cao Phong?

“Thủ lĩnh, dừng tay!”

Lúc này, mấy chục ngàn thủ hạ của người trung niên lại không kiềm nén được muốn tiến lên.

“Đứng lại! Ai cũng không được qua đây!”

Vậy mà người trung niên kia lại bỗng quay đầu, rống to với đám người.

Sau một tiếng rống to, những thuộc hạ của ông ta phải cắn răng dừng bước chân lại.

Người trung niên hít sâu một hơi, sau đó tay phải cầm đao, trực tiếp để lưỡi dao chậm rãi xẹt qua cánh tay trái của mình.

“Xoẹt!”

Đao phong vô cùng sắc bén chỉ nháy mắt đã cắt rách da của người trung niên.

Máu tươi thuận theo vết đao không ngừng chảy xuống.

Chẳng qua người trung niên này cũng không dùng sức quá nhiều, cho nên cũng không cắt tới động mạch chủ.

Dù vậy, vẫn có từng dòng từng dòng máu tươi thuận theo vết đao chậm rãi chảy ra.

Mà hành động tiếp theo của người trung niên lại khiến Cao Phong không nhịn được nhíu mày.